Hạ
đến cho lòng bỗng tái tê Làng
xa nắng trải bước sang hè. Thương
chùm mận chín cô hàng xóm Nhớ
vị nhãn lồng trái xứ quê. Đã
nhủ người xưa đâu ước hẹn Còn
vương nghĩa cũ tựa mang thề.
Thấm thoát qua rồi bảy chục xuân Đường dài vẹt gót trải phong trần. Mấy mươi năm gắng hồng tâm đức Suốt một đời chăm sáng nghĩa ân. Bởi quý nghiệp nghề vun cội phúc Biết lường thế sự dưỡng cành nhân.
Mình
trót nợ nhau suốt cả đời Bao
mùa san sẻ những đầy vơi. Em
trao ước vọng hồng duyên má Anh
giữ niềm tin vững ý lời. Thương
lắm dòng thơ hòa quyện lại Yêu
sao thuyền mộng ngập ngừng trôi.
Ở
đời muôn sự hãy tùy duyên Ai
biết Bồng Lai với Cửu Tuyền… Lương
thiện mặc nhiên thu phúc ấm Gian
tà đâu dễ hưởng bình yên. Hãy
buông đố kỵ san bằng oán Mau
bỏ sân si rũ sạch phiền.
Sắp
vòng hoa giáp vẫn ti toe Rượu
mới vài ly đã bét nhè. Thích
luận súng gươm cùng võ vẽ Ưa
bàn thơ phú với nho nhe. Sáng
trên thảm đấu còn tung tẩy Đêm
dưới phòng văn lại lập lòe.
Vẫn
thấy trong nguyên một chữ Thầy Bên
trò bên bạn nói gì đây. Kìa
nhành phượng đỏ khoe màu nắng Đây
bóng sân trường rợp sắc mây. Bước
tới vườn xanh hoa nở rộ Tìm
vào bục giảng phấn rơi đầy.
Tình
phai cũng bởi cạn xuân rồi Vẫn
tưởng hoa tàn biết phận tôi. Vất
vưởng hình xiêu mưa bỏ suối Đìu
hiu lũng quạnh nắng
quên đồi. Mây
hờn gió tủi không cùng lối Gối
mỏi lòng đau chẳng hợp đôi.