Thế
giới quay cuồng chiếc khẩu trang Mỹ,
Âu... giành giật những đơn hàng. Bao
năm kỳ thị người che mặt Giờ
mới nhìn ra kẻ ẩn tàng. Nước
lớn chủ quan ngồi chuốc họa Ngư
ông đắc lợi đứng gom vàng.
Người
đi nhặt nhạnh những dòng thơ Mong
giữ cho đời toại ước mơ... Thể
luật Đường thi chàng tấn tới Thiền
môn Phật pháp bạn tôn thờ. Chân
đi vạn nẻo tim nào ngại Mắt
dõi ngàn phương chí chẳng lơ...
Vui
nghiệp Thiền – Thơ quả tuyệt vời Tuổi
“tri thiên mệnh” một sân chơi. Ngày
giao lưu mạng câu Đường luật Tối
dưỡng sinh tâm giới tuệ ngời. Chẳng
thiết giàu sang, ăn đạm bạc Không
ham phú quý, sống ưa ngồi...
Chớ
nói ta nghèo mất thể diện Thi
nhân có cả mấy kho tiền. Thơ
in mỗi quý
hàng trăm kiện Sách
bán một tuần mấy vạn liên. Cô
Vít nhìn qua là chạy biến Giai
nhân ngó lại vội bu liền.
Mới
biết chú mình Hàn Nhuệ Cương Xem
ra vững tỏ chí can trường. Sớm
chiều mở cửa thiền chung lớp Chữ
nghĩa lo bài thể luật chương. Nghĩa
khí chan hòa đâu kẻ tỏ Tình
thân ấp ủ mấy ai tường.
Muốn
níu mây về thả hạt mưa Cho
đời xanh lại sớm chiều trưa. Nhọc
nhằn phố thị khan dòng nước Run
rẩy đồng quê cạn lối bừa. Những
trách trời già cơn khát đẩy Mà
thương thi khách bút cùn đưa.
Lấy
chồng? Ba bảy con đường chồng Mặc
khách tài hoa giữa chợ đông. Lỗi
hẹn do người trai áo gấm Chung
tình giữ phận gái quần hồng. Nhớ
lời thề cũ ghi tâm khảm Ôm
bóng hình xưa tạc núi sông.
Ảnh: Người mẫu Châu Bùi
ngồi thiền trong khu cách ly.
Bài xướng:
Cách ly
Xin
người tạm cách chứ đừng ly Con
chữ nào đâu có tội gì. Hởi
dạ đăng vài câu lục bát Se
lòng xổ mấy vận Đường thi. Như
sen hạ tới bừng thanh khiết Tựa
cúc thu sang tỏa diệu kỳ.
Ngàn
xưa đã định thể thơ Đường Thi
sĩ bao miền đẹp thắm chương. Bút
thép, nghiên gang rèn ý chí Lời
vàng, tứ ngọc dệt tình thương. Sông
thơ mát mẻ hồn dân tộc Suối
nhạc rộn ràng cảnh cố hương.
Từ
độ mình về cách biệt nhau Lòng
xuân vời vợi trái tim đau. Lạnh
lùng bến nước trơ nhành liễu Xao
xác vườn trầu lặng bóng cau. Kẻ
bước cùng trời phơi nắng đổ Người
đi cuối đất gội mưa nhàu.
Thân
gầy da dẻ tựa đồng hun Tóc
bạc da nhăn gối đã chùn. Mắt
ngó trang thơ đà lóa lóa Tay
cầm cây bút đã run run. Ngôn
từ sáo rỗng hay thành dở Ngữ
nghĩa mòn trơ sắc hóa cùn.
Cônàng(*)
thái độ chẳng văn minh Mạt
sát vô duyên ngó bực mình. Há
miệng xưng tên...
nhìn đáng sợ Xua
tay chỉ mặt...
thấy mà kinh. Coi
thường pháp luật càng vô đối Xem
nhẹ kỷ cương nỏ hợp tình.
Nằm
nhà kiếm việc cũng vui thay Sách
bút đem ra tớ quyết “cày”. Soạn mấy đường thi mong tuyệt đỉnh Luộc
dăm củ cải để ăn chay. Ban
bè gọi tới chừng trao hỏi Cháu
chắt thăm nom muốn tỏ
bày.
Định
đổi thay hoài cáichữ viết Hỏi ông Đờ-Rốt(*) vì ngườiViệt...? Bắc kỳ trông... Ngọc Đại, Bùi Hiền Xuân Thái, Hữu Ngư... Nam bộ triệt. Những tưởng Tư Bình... sẽ cáo lui Trường Lâm cứ ngỡ... được trao thiệt.