Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

Tản mạn tình quê

Chùm thơ Đường Luật của Nguyễn Khắc Khoan.



NGUYỄN KHẮC KHOAN – Bút danh: Nguyễn Khoan
Sinh năm 1946. Quê quán: Nhật Tân, Tiên Lữ, Hưng Yên.
Hiện đang sinh sống tại TP Hồ Chí Minh và Vũng Tàu.
Hội viên CLB Thơ Hưng Yên, CLB Thơ Biển (TP. HCM) và Chi hội Thơ Đường Luật Việt Nam TP Vũng Tàu.
Điện thoại: 0977.567.059 – Email:ngkhoan@gmail.com



Tự sự

Người vốn nhà quê giữ phận quê
Trót yêu thơ phú phải theo lề.
Trông người ước nữa rồi biên biết
Học bạn mong mà bớt ngáo nghê.
Danh lợi không vui ngày hiển đạt
Gạo tiền để hãi nỗi si mê.
Ngẫm mình cũng thấy chê mình đấy
Duyên phận Nàng Thơ gắng trọn thề.



Thương về bến cũ

Thương lắm sông quê một bến đò
Tuổi hồng nhẹ bước thấy âu lo.
Thày trao ước vọng lòng trai trẻ
Em tặng bài thơ tuổi học trò.
Náo nức đường đời không vướng bận
Tưng bừng sự nghiệp chẳng so đo.
Trường xưa trở lại đầu phơ bạc
Thương lắm sông quê một bến đò.



Nói với con gái

Dạy học khác gì việc ruộng đâu
Quanh năm cuốc bẫm với cày sâu.
Ươm chồi, rắc hạt lòng mong mỏi
Cấy lúa, trồng khoai sức dãi dầu.
Gạo hết nhà nông thường hết trước
Tiền nghèo thầy giáo chẳng nghèo sau.
Giữ mình, dạy trẻ đời thanh bạch
Nghiệp giáo, nghề nông vốn khó giàu.



Nói với vợ

Duyên phận giời se ở cảnh nghèo
Mình ơi! Chấp nhận với gieo neo.
Khéo tay áo vải tày nhung lụa
Chăm giữ duyên tơ chẳng bọt bèo.
Có lúc ông xanh còn ngoảnh lại
Rồi khi vận đỏ cũng về theo.
Nuôi con dặn chúng yêu bầu bạn
“Bĩ cực cam lai” sự đã nhiều.



Thăm chùa Nôm

Một sáng tháng năm tới Đại Đồng
Hương thơm lúa chín ngát chùa Thông.
Rêu phong mái cổ miền cô tịch
Bóng rợp sân thiền cõi sắc không.
Tháp đá người xưa còn hướng Phật
Lư đồng ngọc báu vẫn hàm Long.
Nao nao thi hữu niềm nhân thế
Có trẻ thơ ngây cũng áo sồng.



Nhẫn

Khép lại trang xưa bỗng cảm hoài
Gió mưa, dâu bể, cuộc tàn khai.
Tiền nhân lớp lớp miền thiên cổ
Hậu thế đời đời cuộc vị lai.
Thịnh đạt gắng làm thân đại thụ
Thăng trầm lưu giữ tiết nhành mai.
Trăm năm để thấy dường như thoảng
Sải bước đường đời tỏ chí trai.



Thôi

Tuổi già kiếm chỗ để vui chơi
Há cũng không qua khỏi thói đời.
Danh lợi gì đâu còn sấp ngửa
Nhân tình vẫn đó cũng đầy vơi.
Ngẫm mình tâm thực cầu thơ phú
Ra thế danh hư hóa chuyện cười!
Thôi nhỉ từ đây thêm biết vậy
Ta về cảnh cũ cuộc nhàn thơi!



Đông

Thu chín mùa Đông lặng lẽ về
Lá bàng gió liệng cảnh buồn ghê.
Quyên già canh vắng không thao thức
Gió bấc đêm sâu cứ não nề.
Ruộng gặt hôm nào phơi gốc rạ
Người đi thuở trước động niềm quê.
Cúc vàng sắc thắm cười sương giá
Đào cũ tình Xuân vẫn hẹn thề.



Gặt chiêm

Nắng rát tháng năm lúa đỏ đồng
Đang mùa gặt hái của nhà nông.
Chông chênh, ngúc ngoắc đoàn xe kéo
Kĩu kịt, lanh chanh mấy kẻ gồng.
Lã chã mồ hôi đầm ướt áo
Chang chang nắng lửa nhạt nhòa bông.
Oằn lưng, bạc áo cùng mưa gió
Hạt gạo ai ơi sức cấy trồng.



Sống khỏe sống vui

Ta mừng đất nước thuở hồi sinh
Về với quê hương sống hết mình.
Vẫn nhớ gian lao thời trận mạc
Thêm yêu hạnh phúc thuở thanh bình.
Dưỡng sinh rèn luyện già không nản
Thể dục trau dồi bệnh chẳng kinh.
Tiếng hát, lời thơ đời sảng khoái
Tuổi cao bầu bạn thắm ân tình.



Chén rượu Xuân
“... Ngọt bùi thì nổi, đắng cay thì chìm”
Nguyễn Duy.

Rượu ngọt mừng Xuân đón gió Đông
Tình Xuân vui quá má em hồng.
Sáu mươi Xuân lẻ đời tần tảo
Bốn chục Xuân tròn nghĩa thủy chung.
Chén rượu tân Xuân say vị hạnh
Vần thơ phu phụ thắm Xuân lòng.
Ngoài kia Xuân sớm trời se lạnh
Nâng chén mình ơi! – Xuân ấm nồng!...

Nâng chén mình ơi để ấm nồng!
Xuân về là hết lạnh ngày Đông.
Nổi chìm, cay đắng thôi vương vấn
Bùi ngọt, nồng say thỏa ước mong.
Từng trải gian lao đời gió bụi
Mới hay hạnh phúc sắc Xuân hồng.
“Ngọt bùi thì nổi...” – Vui em nhỉ!
Xuân mới ta nâng vẹn chén đồng!


(Trích trong tập thơ “Tản mạn tình quê” – Thành phố Hồ Chí Minh, 2015)
NGUYỄN KHẮC KHOAN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét