Chơi vơi
Phố
bỗng mênh mang bặt tiếng cuời
Con
đường quen bước, bước chơi vơi.
Người
theo mây gió tìm hoa mộng
Ta
giữ hương yêu ướp lệ đời.
Một
mảnh tình riêng hai đáy mắt
Hai
vầng trăng khuyết một khung trời.
Trăng
ơi chốn ấy mà đơn lạnh
Hãy
lại chung vầng... trăng đó ơi!
LÊ TRÍ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét