Nợ...
Xin
người chớ hỏi cớ gì sân
Giữa
cõi trăm năm há ngại ngần.
Đã
phải sinh thời nên phải thế
Đâu
là bản chất đó là thân.
Bao
đời cỏ lá cười nhân loại
Mấy
giọt trăng hoa rối tục trần.
Ta
sống ta rằng ta chỉ vậy
Chuông
chùa nợ kiếp một đòn cân.
LÊ
TRÍ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét