Xin
người chớ hỏi cớ gì sân Giữa
cõi trăm năm há ngại ngần. Đã
phải sinh thời nên phải thế Đâu
là bản chất đó là thân. Bao
đời cỏ lá cười nhân loại Mấy
giọt trăng hoa rối tục trần.
Mình
trót nợ nhau suốt cả đời Bao
mùa san sẻ những đầy vơi. Em
trao ước vọng hồng duyên má Anh
giữ niềm tin vững ý lời. Thương
lắm dòng thơ hòa quyện lại Yêu
sao thuyền mộng ngập ngừng trôi.