Chuyện về cô
giáo năm xưa có chồng là liệt sĩ...
(Kỷ niệm Ngày Thương binh – Liệt sĩ 27-7)
Không thể nào quên...!
Tháng 7 về lại nhớ anh hơn. Tôi nhớ lại những kỷ niệm xưa. Những năm tháng không thể nào quên. Khi cuộc chiến tranh chống Mỹ diễn ra ác liệt, chồng tôi (Đ. H. I.) là giáo viên Cấp 3, xếp bút nghiên lên đường đi chiến đấu. Lúc đó (năm 1972) con gái còn rất nhỏ. Tôi nhớ mãi hình ảnh anh lúc ra đi: bước thanh thản, hồ hởi và rất vui vẻ như không hề lưu luyến điều gì. Lúc đó tôi cảm thấy chạnh lòng... về sau mới hiểu anh làm thế để vợ con, gia đình khỏi buồn.
Gần 50 năm đất nước mình được độc lập tự do, trong niềm vui chung của dân tộc nhưng lại vắng bóng anh. Vẫn biết chiến tranh là thế, nhưng tôi không thể nén nổi nỗi đau mất anh – một người chồng rất đẹp trai tử tế. Hình ảnh anh sống mãi trong trái tim tôi, vẫn gắn với tôi suốt cuộc đời. Giờ đây con cái đã trưởng thành, các cháu đã lớn. Mặc dù chỉ được nghe kể thôi, chúng rất tiếc thương và cũng rất tự hào về cha ông mình đã hy sinh cho sự bình yên của Tổ quốc.
Sau bao năm tìm kiếm, tâm nguyện của gia đình đã thực hiện, năm1995 đón anh về với đất mẹ Cẩm Khê. Cầu cho anh và các liệt sĩ nghĩa trang Cẩm Khê “Ngàn Thu Yên Nghỉ”, che chở cho quê hương, gia đình bình an anh nhé!
Cẩm Khê, 19-7-2021.
TRẦN THỊ NGỌC QUỲNH
(Cựu Giáo viên Văn,
Trường Cấp 3 Cẩm Khê)
Bài
cảm:
Không thể nào quên
Tháng
Bảy trôi về những nhớ thương
Bút
nghiên nhường bạn để lên đường.
Bước
chân thanh thản ngầm lưu luyến
Tay
súng vững vàng chạnh vấn vương.
Đất
nước thanh bình... vui cảnh hạc
Quê
hương đổi mới... tủi canh trường.
Thể nào quên được... hình anh đã...
Nhuộm thắm cờ đào đổi máu xương.
Vũng Tàu, 19-7-2021.
NGUYỄN NHẬT MINH
(Học trò Lớp 10I,
khóa 1976 – 1979)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét