Bài xướng:
Sương phụ
Có
kẻ ngồi khâu những nỗi buồn
Cầm
chiều thả trắng một hoàng hôn.
Ai
đem tang hải phơi đầu sóng
Ai
gánh dung nhan bước giữa hồn.
Đốt
chữ đá vàng trên áng sách
Thương
mùa sương phụ bóng cô thôn.
Trời
cao nhốt được sông hoàn tục
Nên thác trăm năm đổ dập dồn.