Tiễn
người qua bến rạng hừng đông Đắng
nghẹn dài chan giọt lệ hồng. Vời
vợi sơn khê thương phủ kín Xa
xôi cách trở nhớ đầy đong. Chạnh
lòng đôi én tầng cao lượn Xót
phận một mình giữa khoảng không.
Hồn
dâng – thất vịnh buổi hừng đông Mặt
biển chân trời rực ánh hồng. Cảnh
ấy ngời ngời màu tự cổ Tình
này rạng rạng sắc cầu vồng. Duyên
trao muôn chúng không phân biệt Thực
nhận trăm phần chẳng viển vông.