Em
về lạnh chút phải không anh Có
gió se se hẳn tiết lành. Lá
rụng vàng ươm khơi cánh rét Mây
bay trăng tỏ gợn mùa hanh. Từng
qua nỗi hạ bao người cực Mới
đó cơn giông mấy kẻ đành.
Một
kiếp trăm năm lắm đặt bày Bao
mùa thu lạnh đã qua tay. Bâng
khuâng thấy xót sen lìa ngó Khắc
khoải càng thương nhạn lạc bầy. Thơ
vẫn nghẹn lời ru giấc huyễn Rượu
còn đắng dạ vỗ cơn say.