Ý
riêng từ bỏ khỏi lòng ta Hỷ
xả thương nhau tựa một nhà. Hãy
sống từ tâm rời vị ngã Và
vui thiện ý cận kề tha. Chan
hòa tình cảm cùng muôn loại Ban
rải yêu thương khắp trẻ già.
Phong
trần mấy độ vẫn thanh tân Trắc
trở lâu nay cũng cóc cần! Mong
đến ngày sau vờn giấc mộng Ngóng
về thuở trước nhớ người thân. Hẹn
thề tình mới bền muôn kiếp Ghi
tạc nghĩa xưa thấm vạn phần.
Mới
đấy mà Thu trở gót rồi, Đông
về giá lạnh buốt đầu môi. Rèm
thưa vách hở trăng nhòm chiếu, Bướm
lượn chim bay suối chạnh đồi. Thấm
thoát thời gian ngày tháng lạc, Bần
thần tuổi trẻ sắc hoa trôi.
Một
thoáng chiều thu ghé Vũng Tàu Thương
tràn Bãi Trước nhớ về nhau. Gió
trưa man mác trời xanh biếc Nắng
sớm long lanh biển tím màu. Vọng
Nguyệt bên em say ý ngọc Nghinh
Phong cùng bạn đắm vần châu.
Vũng
Tàu mãi nhớ Cẩm Khê ta Nam
Bắc hai đầu khoảng cách xa. Năm
tháng âm thầm mong đất Mẹ Đêm
ngày khắc khoải nhớ quê Cha. Cội
nguồn tổ nghiệp tình lưu luyến Huyết
thống ông bà nghĩa thiết tha.
Cứ
ngỡ thu về giữa xứ Âu Hà
Thành lãng mạn kém chi đâu. Lao
xao lá đỏ bay ngoài phố(*) Lóng
lánh trăng thanh ẩn dưới cầu. Hàng
Trống nghệ nhân chăm chú vẽ Tây
Hồ thi lão thảnh thơi câu.
Nhân
ngày Phụ nữ Việt Nam ta Gửi
đóa hồng nhung đến tặng quà. Chúc
mẹ mong bà luôn khỏe nhé Mừng
em ước chị mãi trẻ nha! Gia
đình hạnh phúc vui đầm ấm Xã
hội bình an sống thuận hòa.
Dinh
Ba tráng lệ dấu triều vương Du
khách là ta – kẻ tiện đường. Ngai
cũ không còn vua Bảo Đại Phòng
xưa chẳng có hậu Nam Phương. Quê
người thân gửi đâu lăng tẩm Cảnh
cũ danh lưu cũng hý trường.
Mạc
vị hoa tàn tiết mãn xuân Sầu
bi liệu được ích bao tuần? Tiền
liên tùy tẩu đa du mộng Lộ
thượng lữ hành bội thế luân. Vô
cảm nhân văn thiên địa nghịch Tri
ân cách mạng vũ vân thuần.
Xa tắp trong xanh biển Vũng Tàu Nối
liền hải cảng với năm châu. Tân
Thành, Phú Mỹ khơi nguồn mới Xuyên
Mộc, Thùy Dương thế dẫn đầu. Bình
Giã, Kim Long lừng đất Việt Kỳ
Vân, Cái Mép sáng trời Âu.
Những
gợi rồi trao cả tấm lòng Em
về phố nhỏ giữa mùa đông. Ru
hồn nở mộng chờ xuân mới Đợi
nghĩa cài mơ gửi sắc hồng. Dạ
khảm cho tình kia thắm giữ Thơ
gài để phận ấy mềm đong.
Người
đã phiêu bồng giữa cõi mơ Đi
vô phương ấy hỏi ai chờ. Một
trang giấy mỏng đau lòng chữ Nửa
chén rượu nồng đẫm tứ thơ. Hồn
vẫn hoài mong vầng nguyệt tỏ Tôi
còn mãi nhớ ánh sao mờ.
Buồn
trông hiểm họa diễn muôn nơi Dâu
bể tang thương giữa cuộc đời. Hỏa
hoạn người tiêu,
tài sản rụi Bão
giông núi sụt, bãi sông chuồi. Bao
hồ thủy điện mầm tai vạ Lắm
nạn giao thông há tại trời!