Giữa
nẻo thềm khuya thấy lạnh lòng Gieo
buồn quạnh quẽ cuối trời đông. Rằng
vương kiếp nọ trong tình bổng Bởi
ngẫm miền kia dáng phận hồng. Mấy
chữ hồn thiêng chèn cửa động Bao
mầm nghĩa hiệp thả dòng sông.
Dốc
tiệt tinh hoa trả lại đời, Cho
dù kiệt xác chẳng còn hơi. Từ
bông đến quả… đài chăm gốc, Kết
hạt thành nhân… sắc hết thời. Cạn
sức công phờ hào hển gặng, Đành
lòng nắng rực nhọc nhằn phơi.
Xuân về Bà Rịa rực cờ hoa Chào
đón thi nhân khắp nước nhà. Hội
nhập tao đàn câu xướng họa Chung
vui thi phẩm nhịp hoan ca. Vạn
lời trìu mến tim dào dạt Ngàn
ý thân thương dạ hợp hòa.
Ơ này… Tớ đã tám ba xuân Chén
rượu nguyên hương chuốc mấy tuần. Dạo
bước đường trường chưa mỏi gối Lần
theo dốc đứng vẫn săn gân. Khi
ngăn sương lạnh giăng đầy ngõ Lúc
ngắm trăng vàng tỏa ngợp sân.
Tàn
đông lại nối đến xuân về Ánh
nắng chan hòa
rộn rã mê. Cúc
huệ lung linh từng khóm nẩy Đào
mai rực rỡ những đêm thề. Tình
làng thắm thiết người trăm họ Nghĩa
xóm nồng nàn những vạn quê.
Mọi
thứ chừng như đã sẵn bày Cuộc
cờ phân định tự xưa nay. Y
rằng thực nghiệm mà đeo đuổi Liệu
có trường tồn bởi trả vay. Túc
trí đa mưu cùng những thuở Niềm
vui nỗi khổ đến từng ngày.
Xuân
lại sắp về sắp lại xuân Vần
ươm bút ủ bút ươm vần. Dặt
dìu cung nhạc cung dìu dặt Ngân
vọng tiếng đàn tiếng vọng ngân. Xám
ngắt mây ngàn mây ngắt xám Ngần
trong nước thẳm nước trong ngần.
Một chiều nghe vọng “Lá diêu
bông” Thầm trách sao ai vội lấy chồng. Ba bận em tìm trong nuối hạ Một đời chị ngóng giữa sầu đông. Lời ru chan chứa niềm hoang lạnh Tiếng hát sắt se nỗi mặn nồng.
Không
may bị cưỡi tuổi còn non Sức
vóc mong manh sớm chịu đòn. Chân
thấp mặc dầu cao đế sắt Bụng
dơ cũng bởi cạn lòng son. Còn
đi quanh quẩn nên thân bại Rồi
đá lung tung để vó mòn.
Ăn
mừng chiến thắng chuyện vui mà... Thế
giới cũng nhiều đâu chỉ ta! Đá
bóng người yêu hò náo nhiệt Giao
thông kẻ hứng quậy sa đà. Đua
xe phạm luật buồn con trẻ Tai
họa tan đời khổ mẹ cha.
Niềm
vui chiến thắng đã dâng trào Tiếng
hát tưng bừng lại vút cao. Sung
sướng lan trùm như sóng đổ Hân
hoan tỏa khắp tựa mưa ào. Thể
thao đất Việt lên ngôi lớn Bóng
đá người Nam đoạt ghế cao.
Bóng
đá Việt Nam đã mở trang Ngời
ngời cờ đỏ ánh sao vàng. Muôn
nơi chào đón nhà vô địch Khắp
chốn mừng vui phút khải hoàn. Cả
nước tưng bừng kèn trống giục Toàn
dân náo nức tiếng ca vang.
Hạnh
phúc tình yêu nào ủy mỵ Thời
gian vẫn hiểu thường vô kỵ. Mơ
rằng nghĩa ấy chẳng phân ly Nói
bởi duyên này không dị nghị. Kẻ
thiện hương nồng cũng cứ đi Người
khôn đức vững chưa hề tị.
Bỗng
thấy mình như kẻ lạc đàn Canh
trường nhiều bữa giấc không an. Đôi
khi mất hứng bài thơ dở Lắm
lúc chưa say chén rượu tàn. Tết
đến thầm mong tình nghĩa đậm Xuân
về chỉ ước giá băng tan.
Cảm ơn những tấm
lòng tâm huyết với bóng đá Việt Nam.
Bóng
đá Việt Nam thật tự hào Mười
năm chờ đợi cứ nôn nao. Qua
thời vất vả nhiều cay đắng Đến
thuở vinh quang quá ngọt ngào. Dạo
trước thầy Tô từng dậy song Lần
này cụ Pắc lại đầy sao.
Đoạt
cúp về tay thỏa mộng vàng Vui
mừng trẩy hội tiếng cười vang. Cờ
hoa nở sắc tràn đô thị Trống
nhạc rền âm rộn xóm làng. Một
trận tưng bừng lưu sử sách Bao
ngày lấp lánh tỏa hào quang.
Nụ
cười rạng rỡ Park Hang Seo Cùng
tuyển Việt Nam vững mái chèo. Hàng
triệu con tim đang thức dậy Một
trời cờ đỏ cũng hòa theo. Hô
vang thắng lợi rền sông núi Mừng
đón chiến công vượt đỉnh đèo.
Rợp
trời cờ đỏ rực vàng sao Quyết
đấu hùng anh toại chí hào. “Hổ”
thẹn cúi đầu tâm khẩu phục “Rồng”
bay vang tiếng đức tài cao. Mười
năm chờ đoạt ngôi vô địch Một
trận thỏa nguyền cúp quý trao.