Chiều
tà ánh đỏ loáng
từ xa Cảnh
vật hiện lên thật khó
nhòa. Mỏi
cánh chim bay tìm thấy
tổ Chồn chân người bước ngắm nhìn hoa. Sương
tan khói bếp bay mù mịt Bóng
ngả đường thôn dẫn tới nhà.
Hương
lành thuở ấy hãy còn yêu Buổi
lạnh ngày xa vẫn biết chiều. Đọng
nghĩa sâu tình lay cửa đến Soi
hình thắm phận thả hồn xiêu. Niềm
tin mãi đượm lời chưa cạn Kỷ niệm hoài xanh tiếng sẽ nhiều.
Cảm
động thi bằng đất Thuận An, Yêu
thơ mến khách thật nồng nàn. Thời
gian thấm thoát người lưu luyến, Cảnh
sắc hài hòa nghĩa chứa chan. Để
nhớ anh khơi vần “Gốm” vịnh, Làm
hờn chị khảy nốt “Tình” đan.
Mới
có “hai hai” cảnh đã
ngời! Đang
chờ tuyết lại ánh hồng rơi. Cung
đàn rạo rực màu hoa – hội, Giọng
thỉnh ngân nga việc thánh – đời. Sánh
bước bên em đường cảm ngại, Ru
hồn với nguyệt dạ bừng khơi.
Số trời đã bắt phải làm thơ Vì lắm suy tư chẳng thể mờ. Thế sự ngổn ngang bao ý tưởng Nhân tình bề bộn những điều mơ. Tâm hồn muốn trải người trông đợi Tri thức mong trao bạn ngóng chờ.
Mai
cầu Đức Mẹ cảnh bình an Để
gợi niềm yêu dõi tiếng đàn. Nới
quỹ thời gian lòng hận bỏ Khơi
vùng kỷ niệm nỗi hờn
tan. Hoài
mơ bốn cõi neo tình hẹn Sẽ
đợi ngàn nơi khởi đức tràn.
Tưng
bừng khắp chốn đón Nô-en Trên
phố dưới quê rực sắc đèn. Bạn
kẻ nhà dòng hình tự tại Tôi
người ngoại đạo dáng bon chen. Đêm
nghinh Thiên chúa vang câu hát Ngày
đón hài nhi vọng tiếng kèn.
Lấp
lánh đèn màu nối kết hoa Đoàn
tầu năm mới kéo thêm toa. Tưng
bừng phố xá vang lời hát Nhộn
nhịp quảng trường vọng tiếng loa. Tuyết
trắng trời Âu đang xối xả Nắng
vàng đất Việt vẫn chan hòa.
Con
cầu xin Chúa sự bình an Cánh
én tha hương hết lạc đàn. Dạ
vẫn thầm mong niềm hận bỏ Lòng
hằng trộm ước nỗi sầu tan. Nô-en
khắp chốn yêu thương trỗi Năm
mới muôn phương hạnh phúc tràn.
Mấy
chục năm rồi gặp lại nhau Vui
mừng xen lẫn chút thương đau. Ngày
xưa trẻ khỏe, xanh làn tóc Giờ đã cao niên, bạc mái đầu. Trận
mạc xông pha không đổi sắc Chiến
trường lăn lộn chẳng phai màu.
Cánh
én mang xuân lại sắp về Trong
lòng bất giác tỉnh cơn mê. Thơ
văn gìn giữ câu truyền thống Nghiên
bút tồn lưu chuyện thói lề. Bạn
rủ...
thời mau đi lập tức Vợ
rầy...
chỉ việc phớt ăng lê.
Thiếu
nữ đang ngồi ngắm ánh dương Hồ
sen ở giữa nối con đường. Lá
xanh trải
thảm cùng khoang nước Hạt
nắng tan dần những giọt sương. Nhớ
mãi ngày xưa thường đến lớp Thương
hoài thuở ấy đã xa trường.
Những
nắm xương kia lạnh dưới mồ Trẻ
già máu lệ vẫn chưa khô. Kẻ
còn thân thể mang thương tích Người
mất tuổi tên lạc biển hồ. Hiến
cả cuộc đời giành độc lập Giữ
tròn dân tộc vững cơ đồ.
Xuân
tràn nắng tỏa khắp muôn nơi Cửu
thập song đôi hiếm ở đời. Giữ
lửa tương lai xanh nụ thắm Ươm
mầm trí tuệ đỏ hoa tươi. Khiêm
nhường sáng đức gia đình rạng Chính
trực hiền tâm họ tộc ngời.
Hoàng
hôn lịm tắt bóng chiều xa Để
lại mênh mông nỗi nhớ nhà. Dáng
mẹ còng lưng đôi giọt lệ Đường
quê mỏi gối một mình cha. Còn
đây chua xót thời thơ dại Đâu
hết đắng cay buổi xế tà.
Hắn
vẫn tư mùa bút với nghiên Muốn
nhờ thơ để trút ưu phiền. Thây
đời dao dác coi chừng tửng Mặc
thế eo xèo có lẽ điên. Ghét
lũ nô văn toàn bợ thế Khinh
phường bồi bút rặt nương quyền.