Sắc
màu quân phục vẫn
còn nguyên Cuộc sống giản đơn chẳng lụy phiền. Đức
độsớm chiều xưa vẫn thế Thảo
hiền khuya sớm
mãi bình yên! Xuân
về đất nước còn gian khó Tết
đến quê hương được
vững bền.
Tuổi
cao không vướng cảnh cô đơn Giấc
ngủ ngon lành chẳng chập chờn. Tết
đến xuân hồng
thêm một tuổi Đường
về âm phủ sẽ gần hơn. Ngừng
tim tắt thở mang theo...
khoái Nhắm
mắt xuôi tay để lại...
hờn.
Xuân
về mở cửa đón hừng đông Đến
Vũng Tàu chơi sưởi nắng hồng. Bạn
quý ba miền anh vẫn đợi Huynh
hiền bốn biển chị hằng trông. Đường
thi tứ thả ươm tình thắm Lục
bát vần gieo quyện nghĩa nồng.
Thực
tế nào ai đếm nỗi buồn Lệ
nhòa chẳng được chực trào tuôn. Khéo
điều để dạ âu sầu chứa Phải
lẽ nên tranh đắng ngắt luồn. Tiếng
hẹn khơi nồng cùng hẹn tiếng Khuôn
tràn dám vụng kẻo tràn khuôn.
Lúc
rảnh ra chuồng lại ngó chim Đang
ngày gió lạnh nó lim dim. Muốn
vươn hếch mỏ mà ngoeo ngoẻo Thích
ngóc cao đầu cứ ỉm im. Chị
Mộng đi qua kêu chả mó Cô
Mơ lướt vội bảo không tìm.
Em
hỡi nàng Xuân đã trước nhà Yêu
kiều vẻ ngọc dáng kiêu sa. Cây
khoe mắt biếc trời thân thiện, Hoa
nở môi son đất hợp hòa. Nhịp
sống trào dâng người náo nức, Lời
yêu trỗi dậy cảnh hoan ca.
Kỷ niệm 10 năm thành lập, phát triển Chi hộithơ Đường luật Đà Nẵng.
Bài
xướng:
Thơ
Đường luật Đà Nẵng
Mười
năm... tổng kết Hội Đường thi Phát
triển trải qua bốn nhiệm kỳ. Thi
hữu nhiệt thành thơ phú nhộn Bạn
bầu gắn kết nghĩa tình ghi. Xa
gần tập hợp dang tay đón Trên
dưới đồng lòng dấn bước đi.
Thơ
Đường viết mãi vẫn không tinh Niêm
luật nào đâu có vị tình. Hạc
tất,Phong
yêu nghe phát ngán Bình
đầu,Thượng
vĩ ngẫm mà kinh. Mạ
đề đã rõ đừng lo bạn Đối
ngẫu chưa hay chỉ trách mình.
Trẩy
hội Đường thi đến Vũng Tàu Trong
lòng háo hức đã từ lâu. Miền
quê thắm đượm bao tình nghĩa Xứ
sở bừng lên vạn sắc màu. Phú
Mỹ vươn mình khoe nước
Việt Long
Điền tỏa dáng gợi trời Âu.
Những
buổi ban đầu ánh mắt trao Xuân
về rực rỡ cánh hoa đào. Hương
nồng thắm thiết lòngtrông đợi Sắc
ngọt lung linh mắt
khát khao. Thấy
cảnh vườn thơ bao thổn thức Chờ
người bến mộng những tuôn
trào.
Gió
bấc ngày đêm lạnh buốt xương Phong
phanh vạt mỏng nép bên đường. Co
ro thân thể nào ai thấu Lập
cập hàm răng mấy kẻ thương. Tượng
vẫn đòi xây,
mơ “xóa đói” Cầu
chưa muốn dựng,
đợi “tai ương”.
Gió
lạnh qua rồi ấm gió Đông, Tình
ta xao xuyến dậy
trong lòng. Thời
gian vùn vụt màu năm tháng, Kỷ
niệm dâng trào nỗi nhớ mong. Đã
biết Xuân về đầu cứ bạc, Còn
vui Thọ đến trí thêm hồng.
Đông
về u ám, cảnh thê lương Tuyết
lả tả rơi ngập khắp đường. Thân
thể đang còn nơi đất khách Tâm
hồn vẫn để chốn quê hương. Ngàn
xa đau đáu niềm mong mỏi Muôn
dặm nấu nung nỗi nhớ thương.