Áo
trắng phượng hồng thuở đón đưa Tháng
năm để nhớ mãi không vừa… Nẻo
đời lạc bước phương trời ấy Tấc
dạ in hình bóng dáng xưa. Đâu
nhỉ một thời vui sắc nắng Còn
đây mấy độ xót làn mưa.
Anh
gửi thư về để đỡ mong Ngày
đêm nhung nhớ ủ trong lòng. Vội
vàng dăm chữ khi nằm động Tranh
thủ vài dòng lúc vượt sông. Luyện
tập leo đồi phơi nắng nóng Hành
quân lội suối tắm mưa giông.
Hạ
đến cho lòng bỗng tái tê Làng
xưa nắng trải bước sang hè. Thương
chùm mận chín, cô hàng xóm Nhớ
vị nhãn lồng, trái xứ quê. Đã
nhủ người xưa đâu ước hẹn Còn
vương nghĩa cũ tựa mang thề.
Thu
về gió lạnh nhớ nôn nao Đồng
đội viếng thăm đất bạn Lào. Một
bó hương thơm bừng đỏ lửa Ba
vòng hoa trắng ánh vàng sao. Nơi
đây “sẻ đạn” tô duyên
thắm Chốn
ấy “chia bom” nhuộm
máu đào.
Một
quả dài cong đã đến ngày Nằm
ườn ở đó thật buồn thay. Trông
hình ngạo nghễ như khoe vẻ Ngắm
mẽnghênh ngang muốn tỏ bày. Mấy
chị vừa nom lòng đã muốn... Vài
cô chợt thấy dạ mong vày...
Bốn
bốn mùa xuân đã toại lòng Hai
miền thống nhất vẹn non sông. Hiền
Lương mẹ đợi vơi niềm nhớ Côn
Đảo con về thỏa ước mong. Hà
Nội – Sài Gòn hoa lại thắm Bạch
Đằng – Bến nghé nước thêm trong.
Cũng
muốn học đòi thói Trích Tiên(*) Uống
cho trời lệch,
đất lăn chiêng. Kiếm
vui chẳng cứ chi nhiều bạc Tìm
sướng cần đâu phải lắm tiền. Chữ
nghĩa văn chương dường bất tận Ân
tình nghiên bút vốn vô biên.
NÓ
rằng NỰNG chút để cho vui NÓ
cắn vành môi NỰNG chỗ cùi. NỰNG
ngõ người qua NÓ mới sợ NỰNG
cầu thang chạy NÓ nào lui. Ngày
dê NÓ NỰNG mông vờn bé Ngả
thộn ai mong NÓ NỰNG đùi.