Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2019

Chẳng sao



Người ơi, cách biệt tự hôm nào
Chẳng lẽ duyên mình hết thật sao!
Níu giữ tình sâu lòng tủi hận
Chờ mong nghĩa đậm lệ dâng trào.
Bao lần giận dỗi còn trông đợi
Mấy thuở hờn ghen cứ nghẹn ngào.

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2019

Quan liêu kiểu "Ông Kẹ"



Sở đếch thèm cho, Cục lại cho...
Biến em thành bóng... xẹp hay vò!?
Đưa sang... nhắc nhở, lòi tranh cãi
Đá lại... nhùng nhằng, lộ mối lo.
Trên bảo: Được rồi... về cứ phát
Dưới đòi: Xác nhận... chớ thu trò.

Cao tuổi

(Mít già tự bạch)



Tự thấy mình đây tuổi đã cao
Rành may vận phải số... hoa đào.
Mới dòm mấn cộc mà... dây cuộn
Rồi chộ dài chin lại... sóng trào.
Nỏ rứa “lắc cồi” trang hảo hán
Tề mô “lần múi” mặt anh hào.

Bên bờ Hoàn Kiếm



Bên bờ Hoàn Kiếm gió man mơn
Thấp thoáng mùi hương miếu Ngọc Sơn.
Tấp nập Thăng Long muôn khách đến
Chập chờn Thê Húc vạn mây vờn.
Tháp Rùa lơ lng trên hồ lộng
Cổng Ngọc lung linh dưới nước rơn.

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2019

Giữ chân tình

(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Bởi mộng đan tìm chữ gấm nhung
Mà câu đức hạnh phải mang cùng.
Duyên còn nhạt nhẽo chưa nài hỏi
Phận vẫn âm thầm chửa vén bung.
Dõi khoảng trời xanh lòng hận héo
Cài nơ phước hẩm nghĩa xe chùng.

Huế thương



Cố đô nổi tiếng thật nên thơ
Khắc khoải xuân thu mãi đợi chờ.
Rộn rã sông Hương mừng sắc mộng
Tưng bừng bến Ngự đẹp hồn thơ.
Văn Lâu cảnh cũ màu hoa đỏ
Thiên Mụ người xưa bóng nguyệt mờ.

Thu vọng



Ngõ lạnh trăng mờ trải tiết thu
Người qua kẻ lại giữa sương mù.
Mơ hồng mộng thắm lòng ai nhủ
Gió thoảng mây vờn nghĩa bạn ru.
Phúc đượm ân nồng xoa cảnh cũ
Chờ duyên níu phận đuổi tim khù.

Tự hào



Cao tuổi nhưng nào chịu kém ai
Tay chân gân cốt vẫn bền dai.
Đạp xe mỗi sáng luôn cố gắng
Thiền định hằng đêm cứ miệt mài.
Ngực nở, bụng thon như lực sĩ
Tóc đen, răng chắc tựa chàng trai.

Giao mùa



Trời Nam giọt nắng vẫn tươi hồng,
Đất Bắc giao mùa tiết chuyển đông.
Vẫn biết xuân thời bao ước vọng,
Hạ thì thủ tiết ngại ngần trông.
Bung mầm hé nụ ươm tình ngóng,
Lộc biếc bông hường trọn nghĩa mong.

Thứ Tư, 2 tháng 10, 2019

Đọc lại Truyện Kiều



Giở lại trang xưa đọc khúc Kiều
Nỗi đời mãi vậy cứ phiêu diêu.
Bán tơ thuở ấy dường như lắm
Cậy chức quan xưa kể cũng nhiều.
Cửa Phật đời hoa tàn giấc mộng
Tiền Đường phận gái dứt niềm yêu.

Thanh lọc



Thanh lọc 1

Bạn hữu chừng như cứ vãn dần
Bỏ miền hư ảo giữ miền chân.
Vàng thau năm tháng ra trong đục
Ngọc đá thời gian hiện ố ngần.
Nhân đức không nề câu quý tiện
Nghĩa tình chẳng lụy chữ kim ngân.

Xuống biển



Ra tay chèo chống giữa miền khơi
Lăn lội ngày đêm đến rã rời.
Xuôi ngược mong chờ nơi bánh lái
Nổi chìm trông ngóng ở tay bơi.
Sóng ngầm biển lặng sao coi nhẹ
Gió táp buồm căng ngỡ gặp thời.

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2019

Chờ trăng



Chờ trăng mở khóa lỏng then cài
Thao thức bên hè một khóm mai.
Kiếm tứ buông câu e mộng tắt
Gieo vần thả ý sợ hương phai.
Im nghe Ngọc Thỏ buông chày thuốc
Lặng ngóng Hằng Nga thả gót hài.

Xướng họa: RÁNG CHIỀU



Bài xướng:
Ráng chiều

Nhạt nắng hoàng hôn vạt nắng gầy
Ráng chiều chạm mặt giữa chiều nay.
Người chi gặp gỡ làm chi thế
Nghĩa nọ vấn vương nghĩ nọ này.
Chỉ thắm trao tình thêm thắm mặn
Duyên nồng dệt ý thật nồng say.

Xướng họa: TÌNH BẠN THƠ



Bài xướng:
Tình bạn thơ

Bầu bạn sum vầy chẳng quản xa
Bốn phương họp mặt ước chung nhà.
Vần thơ đắc ý lời trang trọng
Khúc nhạc tri âm nghĩa hợp hòa.
Đã trải thăng trầm thời tuổi trẻ
Càng vui hạnh ngộ cảnh xuân già.

Truy vấn



Ngồi chơi dưới dạ cầu
Hỏi nước chảy về đâu?
Sẽ gửi vài câu ước
Và buông mấy nỗi sầu!
Đo lòng xem rộng hẹp
Lặn đáy biết nông sâu.

Mưa về



Mưa về giăng cả một mùa khan
Cả nắng chang chang với gió khàn.
Khi trước ao hồ còn cạn kiệt
Mà nay sông suối cũng tràn lan.
Đường thôn lối phố màu biêng biếc
Đỉnh núi bờ khe cảnh ngút ngàn.

Thứ Hai, 30 tháng 9, 2019

Thu về



Hàng cau nhẹ thả hương
Lá đỏ liệng sân trường.
Nội vắng nâng diều sáo
Chùa xưa phủ khói sương.
Lời ru vẳng cuối ngõ
Giọng hát rơi cung đường.

Hạng nhất



Xếp hàng thứ nhất(*) rõ oai chưa
Thế giới ồ lên chả phải vừa.
Biển đã tan hoang thuyền oặt ẹo
Rừng thời trụi nhủi lá lưa thưa.
Gông hàng chục tướng mà không ngán
Đốt cả ngàn quan cũng chẳng chừa.

Tình buồn



Sao nỡ mưa giông với gió gào
Cho thuyền nghiêng ngả sóng xôn xao.
Chênh vênh núi dựng lòng ngơ ngất
Lờ lững sông trôi nỗi dạt dào.
Dòng chảy về đâu buồn biết mấy
Tình đi còn đó lỡ là bao.