Sở đếch thèm cho, Cục lại cho... Biến em thành bóng... xẹp hay vò!? Đưa sang... nhắc nhở, lòi tranh cãi Đá lại... nhùng nhằng, lộ mối lo. Trên bảo: Được rồi... về cứ phát Dưới đòi: Xác nhận... chớ thu trò.
Tự
thấy mình đây tuổi đã cao Rành
may vận phải số... hoa đào. Mới
dòm mấn cộc mà... dây cuộn Rồi
chộ dài chin lại... sóng trào. Nỏ
rứa “lắc cồi” trang hảo hán Tề
mô “lần múi” mặt anh hào.
Trời
Nam giọt nắng vẫn tươi hồng, Đất
Bắc giao mùa tiết chuyển đông. Vẫn
biết xuân thời bao ước vọng, Hạ thì thủ tiết ngại ngần trông. Bung
mầm hé nụ ươm tình ngóng, Lộc
biếc bông hường trọn nghĩa mong.
Bạn
hữu chừng như cứ vãn dần Bỏ
miền hư ảo giữ miền chân. Vàng
thau năm tháng ra trong đục Ngọc
đá thời gian hiện ố ngần. Nhân
đức không nề câu quý
tiện Nghĩa
tình chẳng lụy chữ kim ngân.
Ra
tay chèo chống giữa miền khơi Lăn
lội ngày đêm đến rã rời. Xuôi
ngược mong chờ nơi bánh lái Nổi
chìm trông ngóng ở tay bơi. Sóng
ngầm biển lặng sao coi nhẹ Gió
táp buồm căng ngỡ gặp thời.
Nhạt
nắng hoàng hôn vạt nắng gầy Ráng
chiều chạm mặt giữa chiều nay. Người
chi gặp gỡ làm chi thế Nghĩa
nọ vấn vương nghĩ nọ này. Chỉ
thắm trao tình thêm thắm mặn Duyên
nồng dệt ý thật nồng say.
Bầu
bạn sum vầy chẳng quản xa Bốn
phương họp mặt ước chung nhà. Vần
thơ đắc ý lời trang trọng Khúc
nhạc tri âm nghĩa hợp hòa. Đã
trải thăng trầm thời tuổi trẻ Càng
vui hạnh ngộ cảnh xuân già.
Mưa
về giăng cả một mùa khan Cả
nắng chang chang với gió khàn. Khi
trước ao hồ còn cạn kiệt Mà
nay sông suối cũng tràn lan. Đường
thôn lối phố màu biêng biếc Đỉnh
núi bờ khe cảnh ngút ngàn.
Xếp
hàng thứ nhất(*)
rõ oai chưa Thế
giới ồ lên chả phải vừa. Biển
đã tan hoang thuyền oặt ẹo Rừng
thời trụi nhủi lá lưa thưa. Gông
hàng chục tướng mà không ngán Đốt
cả ngàn quan cũng chẳng chừa.
Sao
nỡ mưa giông với gió gào Cho
thuyền nghiêng ngả sóng xôn xao. Chênh
vênh núi dựng lòng ngơ ngất Lờ
lững sông trôi nỗi dạt dào. Dòng
chảy về đâu buồn biết mấy Tình
đi còn đó lỡ là bao.