Mê
nằm bỏ phố trở về quê Giải
thoát thân ta những bộn bề. Muộn,sớm, sân, nhà dầy khói bụi Chiều,
trưa, lối, ngõ kín lô đề. Làm
vườn đợi thấy ngày mơ mộng Bới
đất tìm câu buổi ước thề.
Muốn về nhưng dạ cứ dùng dằng Người hỡi sao người chẳng nói năng!? Mộ mới bên đàng phơi cỏ úa Hoa tàn trước cửa mấy mùa trăng. Sầu thương chị lắm Đạm Tiên hỡi! Xin hiểu cho em phận cát đằng.
Một
thoáng cay cay đọng mắt sầu Hai
lời muốn ngỏ chẳng thành câu. Ba
tình như đã lòng chôn giấu Bốn
ý hãy còn nỗi kín sâu. Tiếng
hẹn tiếng chờ luôn khắc dấu Sợi
vương sợi nhớ khó phai mầu.
Nhìn
vào trang giấy trắng tinh khôi Con
chữ bay đâu hết cả rồi. Niệm
Phật lòng nghe sầu bỗng giảm Cầu
Trời dạ thấy tủi dần vơi. Thi
ân chớ nghĩ câu hơn thiệt Hiệp
nghĩa đừng lo
chuyện lỗ lời.
Có
trận nào hay thế hả ông? Việt
Nam rực rỡ ánh cờ hồng. Sân
nhà làm chủ dâng bao đợt Đội
bạn bất ngờ hứng“một – không”. Quang
Hải người hùng ghi
sử sách Anh
em lính chiến rạng non sông.
Hà
Nội– Thăng Long tựa ngọc
ngà Ba
Đình rực nắng rợp cờ hoa. Thủ
đô văn hiến ngàn năm ngợi Thành
phố hòa bình vạn thuở ca. Dựa
núi, nhìn sông trời thịnh vượng Rồng
bay, hổ phục đất an hòa.
Một
chút công danh một chút đời Tối
ngày tranh chấp tối ngày khơi. Hơn
từng khía cạnh hơn từng lẽ Nhạt
hẳn tình thân nhạt hẳn lời. Duyên
kết so bì duyên kết đổi Nghĩa
đành phó mặc nghĩa đành lơi.
Da
vàng mũi tẹt khác chi nhau Vui
vẻ khi no – đói mặt nhàu. Mát
dạ tâm hồn bừng gió lộng Ấm
lòng ý thức sáng trăng thâu. Nghĩa
tình trọn vẹn luôn thanh thản Trách
nhiệm chưa thành lắm khổ đau.
Hồ
trường độc ẩm mãi không say Có
phải mùa thu sắp cạn ngày. Mây
tím đầu non thầm lặng phủ Lá
vàng cuối phố khẽ khàng bay. Bồng
bềnh mặt nước con thuyền mảnh Lơ
lửng chân mây cánh nhạn gầy.
Tưởng
rằng Âu Mỹ hóa ra ta Mã
Pí Lèng ơi! Quả thật là... Vốn
liếng cởi trần thời vượn cổ Áo
quần lột sạch thuở E-Va. Thân
nhân lỡ thấy đau lòng mẹ Tiên
tổ mà trông đắng dạ bà.