Mặn
mà, duyên dáng kém chi tranh Sắc
sảo đoan trang giữa thị thành. Gió
núi đỏ bừng môi má đỏ, Rừng
thông xanh mượt lá cây xanh. Gọi
về thi vị ngôn từ đẹp, Khơi
dậy hoan ca nhịp điệu nhanh.
Nghe
tiếng khen chê cũng mỉm cười Chuyện
đời đen trắng rõ mười mươi. Bịt
tai che mắt thâu tâm định Bỏ
lợi phủi danh luyện trí ngời. Vinh
nhục nào vương chi bụi thế Nghĩa
nhân còn sáng mãi danh người.
Tao
mày cứ mãi thế này nha! Ánh
sáng bình minh tỏa rạng mà. Nhỏ
bé chơi đùa chung với bạn Trưởng
thành công tác lại cùng ta. Bốn
tư năm ấy thời đang trẻ Sáu
sáu xuân qua đã tới già.
Thấp thoáng trăng thu thấy thảnh thơi Thèm thơ thấp thỏm thú trên trời. Thỏa thuê thác trũng trông thanh thản Thổn thức triều trôi thấy thức thời. Trí tuệ tăng thêm tình thật thắm Tinh thần tỉnh táo tính thêm tươi.
Muốn
níu mây về thả giọt mưa Cho
đời xanh lại giấc mơ trưa. Nhọc
nhằn phố thị đau tình nước Run
rẩy đồng quê lạc lối bừa. Những
trách trời già phơi nắng thế Mà
thương khách nhỏ tỏ mình chưa.
Mỏi
gót mà chưa quá nửa đường Nẻo
trần dan díu thú văn chương. Nhân
tình vẫn lắm điều se sắt Thế
thái còn bao cảnh đoạn trường. Thơ
phú dễ gì khuyên kẻ ác Bút
nghiên thật khó khiến người lương.
Cuộc
sống cùng bao thứ ảo là... Dẫu
rằng biết ảo vẫn lờ qua. Ảo
lầm đạo lý chừng quên hẳn Khéo
ảo vàng thau cứ ngỡ đà. Tiếng
ngọt lời ngon đầy lẽ ảo Lợi
vùi danh níu ảo trời xa.
Chải
đầu tóc rụng sợi như sương Chợt
xót ngày xanh thuở mộng hường. Bến
nước cây đa lòng mãi nhớ Con
cò biển lúa dạ hoài thương. Quay
lưng vẫn nuối thời tươi trẻ Ngoảnh
mặt còn đau cuộc hý trường.
Nhân
tình mờ mịt quá người ơi Tham
với sân si chuyện rối bời. Tây
Trúc, Niết Bàn sương khói phủ Thiên
Đường, Thượng Uyển gió mưa rơi. Khổng
khuyên nhập thế nêu danh phận Phật
bảo xuất gia thoát nợ đời.
Một
kiếp phù du một kiếp trần Hai
đường sống chết tựa phong vân. Ba
điều hiếu nghĩa trung gìn trọn Bốn
đức ngôn dung hạnh vẹn phần. Năm
cội hóa sinh tâm thiện mỹ Sáu
vòng xoay chuyển cảnh toàn chân.
Ta
tiễn thu rồi thu tiễn ta Xa
người nhớ lại nhớ người xa. Cúc
hoa tàn sắc tàn hoa cúc Trà
vị nhạt hương nhạt vị trà. Đến
sẽ vui cùng vui sẽ đến Qua
rồi khổ tận khổ rồi qua.
Bởi
giọt hương sầu vẫn bấy nhiêu Người
ta sướng khổ đợi chi nhiều. Nhìn
lên buổi trách trăm hờn kiểu Dõi
xuống mình chan vạn tủi điều. Nghĩa
mọn quyên lời chê kẻ thiếu Duyên
bần đổi tiếng hận nhà xiêu.
Có
phải giận hờn em bỏ đi Hay
mùa hương nhạt gió giăng gì!? Để
buồn đêm trắng tình xa cách Còn
lạnh canh chày nỗi biệt ly. Đâu
bạn đón đua từng bước sớm Nào
người mong đợi mỗi chiều khi…
Nhịp
sống tưng bừng xứ biển khơi Vũng
Tàu viên ngọc sáng muôn đời. Bãi
Sau, Bãi Trước tầm xanh ngát Núi
Nhỏ, Kỳ Sơn dáng thẳm vời. Ngơ
ngẩn khách du cùng sóng nước Mênh
mang tàu lướt giữa mây trời.