Bởi
đã se lòng gió lạnh đông Tinh
hoa kết tụ hẹn xuân
hồng. Nụ
non ấp ủ từ thôn dã Sắc
thắm ung dung trước bệ rồng. Kẻ
mới– cúi đầu chào dáng đẹp Người
xưa– mở dạ đón hương nồng.
Cố
hương xao xuyến cõi lòng ta Tuổi
của song thân đã xế tà. Ngóng
bạn bè thương nơi cách biệt Dõi
thầy cô mến phút chia xa. Dặm
đường đất khách hằng mơ ước... Nẻo
phố quê nhà mãi thiết tha.
Tết
này bia rượu nhớ đừng say “Nghị
định một trăm” hiểu đủ đầy. Vợ
có tiền dư mua gạo nếp Chồng
thôi khoản xị đổi heo quay. Giao
thừa cháu chắt về thăm nội Mồng
một anh em đến chúc thầy.
Con
én bay đâu chẳng thấy về Ví
chừng khác hẳn – khác trời quê. Hàng
mi luống buổi khờ im tiếng Cái
nắng không tên nhạt khắp bề. Kẻ
ngược người xuôi hồ hởi cả Chạnh
lòng nhớ nỗi bẽ bàng ghê.
Hà
Nội tết này rét quá a…! Mà
còn sương lạnh đến se da. Sớm
đào khoe sắc màu phơn phớt Chiều
quất phô xuân trái đậm đà. Thiến
nữ Hà thành gương cánh nụ Ông
Đồ phố cổ bút đường hoa.
Tặng Nguyễn Trí Lý
– Chuyên toán Lam Sơn,
khóa 1974 – 1977.
Bao
mùa ta đã cách xa nhau Bạn
ở Thành đô tớ Vũng Tàu. Hai
phía chia xa tròn nghĩa cả Một
giờ gặp gỡ vẹn tình sâu. Thương
về chốn cũ niềm mơ cạn Nghĩ
lại quê xưa khúc ruột dàu.
Nghênh
ngang sách bút chuột đi thi Cô
bác coi xem chuyện lạ kỳ. Xào
xáo văn chương sai quốc luật Mon
men tri thức phạm trường quy. Học
đòi quan trang che tàn đứng Bắt
chước ông nghè vác lọng đi.
Mấy mươi năm Tết vẫn chưa về Nghênh đón giao thừa phút vọng quê. Bánh tét dăm đòn xâu lẳng lặng Chuối tiêu một nải nhớ ê chề. May mà con cháu đùa vui chật... Thế vậy ông bà tỏ khoái ghê!
Tết
hờ hững ghé ở ngoài sân Đến
để mè nheo cảnh nợ trần. Không
hẹn bầy Heo rời góc tủ Tiền
cần lũ Chuột chẳng lòi ngân. Vui
chưa biết phải dùng cơm muối Chi
hết đồng trinh khuyết chửa cần.
Mến tặng anh Võ Quang Cảnh cùng bà con cô bác Xóm Củi.
Xóm
Củi chanhòatiệc tất niên Anh
em bè bạn kết trăm miền. Dân làngmãi nhớ lòng ơn Đảng Con cái chăm lo chuyện phép Tiên. Hòa
thuận...sang
năm đà đại phát Thủy
chung... tới tết hẳn
dư tiền.
Nghe
đài báo rét đậm ngoài quê Mấy
chục năm qua tết chửa về. Chẳng
phải núi cao hay vực thẳm Nào
vì bến hoặc với bờ mê. Lòng
người triệt lối thành se thắt Miệng
thế ngăn sông khiến não nề.
Chẳng
có tết nào được thảnh thơi Em
đi trang trải giữa dòng đời. Nét
xuân dầu dãi trên khuôn mặt Khóe
mắt buồn thương dưới ánh trời. Nhớ
lại nét hồng khi đắm đuối Quên
đi nụ héo lúc chơi vơi.
Trận
banh đang đẹp với bao người Cháu
bắt không thành hỏng cuộc chơi… Có
phải luyện rèn chưa đủ độ Hay
là sao nhãng để buông lơi. Bao
người mong đợi làm nên chuyện Mấy
bác chờ mong đến ngợp trời.