Khoảnh
khắc thời gian sắp chuyển mùa Thiêng
liêng, kỳ diệu tự ngàn xưa. Giao
thừa nhộn nhịp hương xuân tới Năm
mới mơn man ngọn gió lùa. Tiếng
tóc thì thầm bên gối cũ Nhịp
già ngấp nghé cuối song thưa.
Xuân
đã về theo cánh én bay Thầm
thương bên suối cội mai gầy. Thơ
không tri kỷ thơ thành nhạt Rượu
chẳng bạn hiền rượu hóa cay. Thế
sự giận người tài biến hóa Nhân
tâm oán kẻ khéo tô bày.
KìaXuân
gãChuột
đứng hàng đầu Chữ Lợi vần Danh khéođụng nhau. Quân
tử thế cùng im bụng
nín Tiểu
nhân lúc tậnlắng tai cầu. Cuộc đời vẫn lắm người sân hận Nhân thế còn nhiều kiếp khổ đau.
Rực
rỡ ngàn hoa nở thắm tươi Cờ
sao lộng lẫy bốn phương trời. Mai
đào lan quất tràn muôn nẻo Chuối
bưởi cúc hồng tỏa khắp nơi. Đất
nước thanh bình tròn nghĩa cử Gia
đình hạnh phúc vẹn tình đời.
Theo
đời lập nghiệp phải xa quê Đã
mấy mươi năm tết chẳng về. Nhớ
cổng nhà xưa đầu xóm núi Thương
con hẻm cũ cuối triền đê. Song
thân quạnh bóng miền xa vắng Ruột
thịt tha phương chốn bộn bề.
Đảng
chín mươi xuân vượt dặm trường Con
đường cách mạng đậm phong sương. Tự
do độc lập ngời chân lý Hạnh
phúc mạnh giàu thắm máu xương. Tận hiếu tận trung vì Tổ quốc Trọn
tình trọn nghĩa với quê hương.
Êm
đềm buổi hẹn giấc nồng say Có
thấu vì ai đã giãi bày. Sóng
cuộn sáng nào từ bến nọ Triều
dâng hôm ấy tận chiều nay. Mời
anh chén rượu tình tha thiết Đãi
bạn chung
trà nghĩa đượm đầy.
Đêm
nằm trằn trọc giấc không an Đã
tính đem thơ để luận bàn. Chỉ
sợ người thân cho bệnh dở Rồi
lo bạn hữu bảo rằng man. Chợt
thương trước ngõ cành hoa rữa Lại
xót đầu non sắc nguyệt tàn.
Từ
độ đông tàn cách biệt nhau Lòng
xuân vời vợi lạnh lùng đau. Lặng
nhìn bến nước phơi mưa nặng Buồn
thấy vườn xanh trải nắng nhàu. Vẫn
mộng vôi nồng tươi sắc lá Còn
hay trầu thắm sánh tình cau.
Đã
thấy nàng Xuân khoác lụa hồng Non
ngàn suối biển chốn người đông. Vì
mang nắng trải màu thêm thắm Để
khiến hoa đơm sắc tỏa
nồng. Hớn
hở đàn em đùa dưới ngõ Tần
ngần cánh én liệng tầng không.
Nhiều
năm bút mực chửa dư tiền Bốn
gã Thơ Đường cũng Tất Niên... Mượn
quán trà xanh tầm ý thuận Dùng
tô cháo loãng khởi tâm hiền. Còn
chưa tỏa bóng nơi
làng chữ Vẫn
chẳng thua người lối cõi tiên.
Có
sao ngàn rực rỡ thiên hà Có
nắng tan dòn tưới nụ hoa. Có
cúc uốn mình vàng giậu ngõ Có
mai khoe dáng đậm hiên nhà. Có
con chim nhỏ tưng bừng hót Có
quả tim đầy líu ríu ca.
Bởi
đã se lòng gió lạnh đông Tinh
hoa kết tụ hẹn xuân
hồng. Nụ
non ấp ủ từ thôn dã Sắc
thắm ung dung trước bệ rồng. Kẻ
mới– cúi đầu chào dáng đẹp Người
xưa– mở dạ đón hương nồng.
Cố
hương xao xuyến cõi lòng ta Tuổi
của song thân đã xế tà. Ngóng
bạn bè thương nơi cách biệt Dõi
thầy cô mến phút chia xa. Dặm
đường đất khách hằng mơ ước... Nẻo
phố quê nhà mãi thiết tha.
Tết
này bia rượu nhớ đừng say “Nghị
định một trăm” hiểu đủ đầy. Vợ
có tiền dư mua gạo nếp Chồng
thôi khoản xị đổi heo quay. Giao
thừa cháu chắt về thăm nội Mồng
một anh em đến chúc thầy.
Con
én bay đâu chẳng thấy về Ví
chừng khác hẳn – khác trời quê. Hàng
mi luống buổi khờ im tiếng Cái
nắng không tên nhạt khắp bề. Kẻ
ngược người xuôi hồ hởi cả Chạnh
lòng nhớ nỗi bẽ bàng ghê.
Hà
Nội tết này rét quá a…! Mà
còn sương lạnh đến se da. Sớm
đào khoe sắc màu phơn phớt Chiều
quất phô xuân trái đậm đà. Thiến
nữ Hà thành gương cánh nụ Ông
Đồ phố cổ bút đường hoa.
Tặng Nguyễn Trí Lý
– Chuyên toán Lam Sơn,
khóa 1974 – 1977.
Bao
mùa ta đã cách xa nhau Bạn
ở Thành đô tớ Vũng Tàu. Hai
phía chia xa tròn nghĩa cả Một
giờ gặp gỡ vẹn tình sâu. Thương
về chốn cũ niềm mơ cạn Nghĩ
lại quê xưa khúc ruột dàu.