Cũng
muốn thơ Đường phải thật hay Chữ
như trốn biệt chẳng sao bày. Bởi
khờ lặng lẽ cho vần cóp Tại
dốt âm thầm để ngữ vay. Lại
thích anh rèn êm những buổi Vẫn
ham chị sửa tốt bao ngày.
Cái
thằng chuột cống quậy ra uy Bắt
bọn nhắt con sớm đến quỳ. Cũng
bởi ăn tàn thêm cướp bóc Lại
còn phá hại phải đem truy. Dựa
vào tội trạng mà suy xét Đâu
có công lao để xướng tùy.
Đêm
rằm vành vạnh ấm hồn trăng Kẻ
quý người yêu gọi chị Hằng. Trên
đỉnh non bồng bừng sắc núi Dưới
miền biển biếc rực hoa đăng. Ngàn
năm tươi sáng phô hồng ngọc Vạn
thuở cao sang tỏ cát đằng.
Nhị
nữ anh hùng sống để
danh Trên
lưng tượng giữ nước non giành. Vươn
cờ khởi nghĩa hai bà đánh Lạc
vía kinh hồn những kẻ tranh. Đất Việt qua nhiều giông tố
cảnh Người
Nam nhớ mãiĐại La thành.
Đêm
khuya trăn trở dậy làm thơ Sách
bút xem ra cũng sẵn chờ. Gửi
tới làng văn buồn nét chữ Tìm
vào thi họa rối đường tơ. Hay
là viết lại tình duyên cũ Cho
bõ vương mang cái chuyện hờ.
Bởi
người nhắc khéo chưa thông vận Nên
kẻ lo toan sửa kịp vần. Mới
biết Đường thi tình rực sáng Còn
hay thơ phú nhạc vang ngân. Bâng
khuâng câu chữ mà trăn trở Xao
xuyến niềm văn nỡ ngại ngần.
Khắp
chốn đua nhau nhóm hội đầy Sợ
vào bên đó bỏ bên đây. Giao
lưu lúc sớm thành ra ngại Xướng
họa từ lâu thấy cũng rầy... Đăng
lắm nhiều khi như kẻ dở Viết
hoài lắm lúc tựa thằng ngây.
Thế
là em thoát cuộc đua chen Vươn
tới cao sang khỏi thấp hèn. Thương
sắc hoa rơi đành khép nhụy Sợ
làn sương tỏa mới cài then. Ngày
xanh se lại trên màu tóc Đêm
trắng dài ra trước ánh đèn.