Nếu
nói cuộc tình sâu nặng nhất Là
khi suốt kiếp nhớ về ai... Sông
sâu vẫn đợi thuyền về bến Lối
thẳm còn thương bóng đổ dài. Trong
ngực con tim hoài cháy bỏng Trên
đầu mái tóc dẫu phôi phai.
Xa
người nhắn gửi nhớ cùng mong Tiết
chuyển thầm mơ cải rực ngồng. Nhà
vắng để xanh ngày nẫu hạ Ngõ
buồn cho tím buổi sầu đông. Ba
hồi sóng dạt thăng hờn luyến Bảy
lượt triều dâng giáng tủi hồng.
Thủ
Đô nhộn nhịp khắp
trên đường(*) Xem
nhẹ tinh thần với chủ trương... Thực
hiện cách ly nào để ý Làm
ngơ tụ họp ấy coi thường. Cô-Vyphát tán càng nguy hại Vi-rút lan truyền lại thảm thương.
Diệt
con Cô-Vít quyết từng giây Mặc
gió mưa sa với nắng gầy. Em
nhỏ học hành thêm kiến thức Bố
già chăm bón tưới vườn cây. Trong
nhà lau quét luôn tay đủ Ngoài
ngõ vệ sinh chống rác đầy.
Nhớ
thuở miền quê đã một thời Sông
trào sóng gợn nỗi đầy vơi. Dòng
xanh mẹ đón ngày tan sở Hẻm
lạnh hồn dâng ý dõi người. Ngẫm
lối mưa về qua nẻo vọng Mơ
làn nắng lại giỡn thuyền bơi.
Dã
Hương nghìn tuổi vẫn tươi cành Sáu
chục xuân ngoài ngóng lợi danh. Cây
lá mưa chan cùng nắng gột Đời
người mắt chớp nhủ lòng ganh. Thà
rằng khoanh gối tu thiền được Để
thấy cao chân ủ mộng thành?
Thế
giới quay cuồng chiếc khẩu trang Mỹ,
Âu... giành giật những đơn hàng. Bao
năm kỳ thị người che mặt Giờ
mới nhìn ra kẻ ẩn tàng. Nước
lớn chủ quan ngồi chuốc họa Ngư
ông đắc lợi đứng gom vàng.
Người
đi nhặt nhạnh những dòng thơ Mong
giữ cho đời toại ước mơ... Thể
luật Đường thi chàng tấn tới Thiền
môn Phật pháp bạn tôn thờ. Chân
đi vạn nẻo tim nào ngại Mắt
dõi ngàn phương chí chẳng lơ...
Vui
nghiệp Thiền – Thơ quả tuyệt vời Tuổi
“tri thiên mệnh” một sân chơi. Ngày
giao lưu mạng câu Đường luật Tối
dưỡng sinh tâm giới tuệ ngời. Chẳng
thiết giàu sang, ăn đạm bạc Không
ham phú quý, sống ưa ngồi...
Chớ
nói ta nghèo mất thể diện Thi
nhân có cả mấy kho tiền. Thơ
in mỗi quý
hàng trăm kiện Sách
bán một tuần mấy vạn liên. Cô
Vít nhìn qua là chạy biến Giai
nhân ngó lại vội bu liền.
Mới
biết chú mình Hàn Nhuệ Cương Xem
ra vững tỏ chí can trường. Sớm
chiều mở cửa thiền chung lớp Chữ
nghĩa lo bài thể luật chương. Nghĩa
khí chan hòa đâu kẻ tỏ Tình
thân ấp ủ mấy ai tường.
Muốn
níu mây về thả hạt mưa Cho
đời xanh lại sớm chiều trưa. Nhọc
nhằn phố thị khan dòng nước Run
rẩy đồng quê cạn lối bừa. Những
trách trời già cơn khát đẩy Mà
thương thi khách bút cùn đưa.