Trong
hồ rực sỡ nhất loài sen Đạp
nước xuyên bùn đứng thẳng lên. Nụ
thắm khoe màu mưa vẫn đượm Nhuỵ
vàng tỏa
sắc nắng luôn bền. Chưa
tàn dạ vững qua vài độ Đã
nở kiên lòng trải mấy phen.
Tri
thời dạ thấu hiểu lòng ta Hữu
tất sầu riêng bởi phận già. Loạn
thể đâu ngờ non nớt quá Tâm
thần chẳng nghĩ nõn nà ra. Tình
cao dạ vấn chia lìa hả Nghĩa
trọng hồn vương vĩnh biệt à!
Ất Dậu khai sinh đất nước này Ba
Đình lịch sử rợp
cờ bay. Non
sông độc lập – Người
vun đắp Dân
tộc tự do – Bác
dựng xây. Di
chúc năm xưa
ngời Tổ quốc Tuyên
ngôn tháng Tám
rạng trời mây.
Tu
nhân tích đức – ấy phương châm Vinh
hiển vinh thân mới vượt tầm. Xử
thế đối nhân cần trực tính Luận
đời chọn bạn dựa hồng tâm. Trắng
đen phân định – đầu minh triết Ân
nghĩa rạch ròi – dạ sắt cầm.
Nhỏ
lặn ao hồ lớn lủi hang Bùn
dơ phủ kín khác loài chàng. Tìm
cua rúc bụi lo chim sếu Kiếm
ốc chui bờ sợ hổ mang. Tối
đến to mồm còn khoác lác Ngày
đi cụp miệng hết huênh
hoang.
Nhận
được quà xuân biển Vũng Tàu ThơĐường
phố cảngngóng từ lâu. Núi sông ngàn dặm tình nâng cánh Nam bắc muôn trùng nghĩa nối cầu. Duyên
dáng mỗi bài sang mỗi vẻ Nhẹ nhàng từng chữ đẹp từng câu.
Mới
sáng tinh mơ tiếng Khách(*) chào Trưa
mình nhận được sách người trao. Xem
tên ai viết dòng thư chuyển Mở
tập ta xem nghĩa bút trào. Có
lẽ thơ còn chưa đáp
được Nhưng
nhờ bạn đã rộng tương
giao.
Tâm
đồng gắn bó mãi bền lâu Đất
Bắc trời Nam kết nghĩa cầu. Bạn
xướng thất ngôn ngân mỗi chữ Ta
hòa ngũ vận thắm từng câu. Tương
tư mặc khách ôm thơ túi, Mộng
tưởng tiên nhân quẩy rượu bầu.
Một
cuộc trăm năm mấy chuyển dời Nỗi
sầu vạn cổ dễ chi vơi. Đổi
đen ra trắng tài thêu dệt Lộng
giả thành chân khéo vẽ vời. Bến
giác mịt mù cay khóe mắt Thiên
đường tít tắp toát mồ hôi.
Côn Đảo anh về buổi sáng nay Trời xanh biển lặng nắng đong đầy. Hàng Dương thầm thĩ rừng bia sử Bãi đá ầm ào lớp sóng mây. Hỏa ngục hào hùng bao thế hệ Cầu tàu tan tác những hồn Tây.
Thật
đáng buồn thay cái lão chồng Đêm
ngày vớt chữ bến mênh mông. Người
ta chỉ nghĩ tiền rồi giá Lão
cứ toàn mơ phượng với rồng. Kẻ
nọ tìm mưu buôn lọng ghế Ông
này nghĩ kế tả non sông.
Chạnh
lòng thương xót cụ
Tam Nguyên “Thu ẩm” chừng nao mới có tiền. Vỡ
nhẽ… nay sao giầu chất ngất Thảo
nào… ngày trước thiếu liên miên. Bẫy
giăng vạn hướng cùng muôn chốn Bốt(*) lập ngàn phương khắp mọi miền.
Đôi
tám xuân tròn vẫn trắng trong Bình
minh đón nắng ửng môi hồng. Ngại
ngùng khi gió lùa hoa động Xao
xuyến mỗi chiều ngả nắng hong. Xếp
lá che mình đêm trở mộng Khoe
hương tỏa sắc tuổi chờ mong.