Gọi nắng
Em
có thường hay đến núi này
Nhớ
hoài hơi ấm siết vòng tay.
Nhón
lên dốc đá buồn hoa thắm
Ngoảnh
lại ghềnh đông lộng gió đầy.
Biển
hẹn ngàn năm hờn sóng vỗ
Non
nguyền trọn kiếp dỗi tình say.
Ra
đi từ giữa mùa đông ấy
Gọi
nắng xuân về hôn dáng mây.
Đại
Lộc NGUYỄN THÀNH SĨ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét