Bài
xướng:
Người thơ
Bỗng
thương những kẻ suốt ngày thơ
Lẩn
thẩn mà chi tổ mắt mờ...
Viết
lắm nhân tình càng ghẻ lạnh
Đăng
nhiều thế thái vẫn buông lơ.
Tiền
khô chấp nhận điều cay đắng
Bạc
hẻo đành mang nỗi hững hờ.
“Bảo
giám Minh Tâm” nào
kẻ đọc
Cớ gì... nhện cứ mãi giăng tơ...!?