Trải
gót đi trên thảm cát mềm Nghe
mùi hương biển luyến lưu thêm. Nghinh
Phong đồi vắng loang miền sang Vọng
Nguyệt sóng thầm vẫy ánh đêm. Gió
thổi hàng dừa in đáy nước Trăng
soi tượng chúa tỏa
bên thềm.
Cuối
thu sao vẫn có mưa Ngâu? Có
phải trần gian lắm tủi sầu? Những
cuộc chia tay đầy tiếng khóc Bao
lần gặp mặt đẫm dòng châu. Tình
yêu tỏa khắp chân trời rộng Nỗi
nhớ đong đầy đáy biển sâu.
Sóng biển dập dờn điệu nhạc ru Khói hương tĩnh lặng điệp sương
mù. Tình đời bình thản ra trường bắn Lệ nghĩa đầm đìa ướt nắng thu. Phước Thọ, Côn Lôn còn bất hủ Long Điền, Đất Đỏ mãi không lu…
Dẫu
chẳng trầm tu chốn cảnh thiền Càng
không ở ẩn vọng non tiên. Thường
hay góp chuyện trao bằng hữu Vẫn
gắng làm thơ gửi bạn hiền. Giúp
cháu chăm ngoan gìn lối phận Thay
bà bớt việc giữ đường duyên.
Vẳng
nghe ai hát “Lý
qua cầu” Đốt
đuốc tìm người chẳng thấy đâu. “Chung
thủy”… loài hoa đầy mộng huyễn “Diêu
bông”…thứ lá lắm u sầu. Câu
thề bay nhẹ như sương thoảng Lời
ước qua vèo tựa vó câu.
Ngày
hội Đường thi tại Vũng Tàu Một
năm đằng đẵng đợi chờ nhau. Hải
Phòng đô thị bừng hoa đỏ Bà
Rịa thùy dương nối nhịp cầu. Bầu
bạn nơi nơi về dự hội Văn
chương muôn ngả tới gieo câu.
Gió
đùa mái tóc chớm hoa râm Tiếng
sáo ngư ông đổi điệu trầm. Hạ
khứ quê nhà dư nắng lửa Thu
về đất khách thiếu tri âm. Thương
hình sen rạc lòng khôn tả Nhớ
dáng đào phai dạ khó cầm.
Ta
nằm dỗ giấc giữa đêm thâu Lòng
cứ mơn man với Vũng Tàu. Một
thuở tự hào người bản xứ Bốn
mùa điểm hẹn khách năm châu. Biển
xanh như vẫn nuôi hò hẹn Sóng
bạc còn vương nối nhịp cầu.
Mây
buồn chuẩn bị tiễn mùa thu Ẩn
mái nhà tranh tỏa khói mù. Rặng
trúc đầu làng đưa võng ngủ Vườn
tre cuối xã đón chim gù. Tình
cha khắc đậm bao lời nhủ Nghĩa
mẹ in đầy những tiếng ru.
Nhạt
nắng hoàng hôn vạt nắng gầy Ráng
chiều chạm mặt giữa chiều nay. Người
chi gặp gỡ làm chi thế Nghĩa
nọ vấn vương nghĩ nọ này. Chỉ
thắm trao tình thêm thắm mặn Duyên
nồng dệt ý thật nồng say.