Người
đã phiêu bồng giữa cõi mơ Đi
vô phương ấy hỏi ai chờ. Một
trang giấy mỏng đau lòng chữ Nửa
chén rượu nồng đẫm tứ thơ. Hồn
vẫn hoài mong vầng nguyệt tỏ Tôi
còn mãi nhớ ánh sao mờ.
Buồn
trông hiểm họa diễn muôn nơi Dâu
bể tang thương giữa cuộc đời. Hỏa
hoạn người tiêu,
tài sản rụi Bão
giông núi sụt, bãi sông chuồi. Bao
hồ thủy điện mầm tai vạ Lắm
nạn giao thông há tại trời!
Cái
tuổi già nua đã đến gần, Da
mồi tóc bạc chẳng còn xuân. Thân
hình trông đó xương đầy đặn Vóc
dáng nhìn kia thịt bớt dần. Thơ
phú hăng say ngày múa bút Tuồng
chèo thích thú tối dừng chân.
Ngất
ngưởng nhìn xa rõ
dáng hề Bên
ni chẳng ngó, ngó bên tê. Giang
tay chỉ mặt chim bay vía Xoạc
cẳng khua trò chuột chết mê. Áo
thụng quần tây vênh váo quát Nón
mê tóc rối vểnh râu chề.
Ai
về phố biển gởi tình ta Nước
biếc non xanh sóng nhẹ hòa. Tượng
Chúa uy nghi ngài tịnh độ PhậtĐài
sừng sững đá
thành hoa. Dinh
Cô,Long
Hải phù ngư trợ… Núi
Nhỏ,Linh Sơn luyến khách xa.
Bến
cảng ngày đêm nhộn nhịp tàu Lượng
hàng xuất nhập chuyển qua mau. Ruộng
đồng thêm vụ cần nhiều đạm Nhà
máy tăng ca gọi lắm dầu. Du
lịch vươn mình ra thế giới Công
thương phát triển tới năm châu.
Biển
rộng trong xanh bến Vũng Tàu Thuyền
neo kín bãi ghé chân cầu. Hàng
lên xuống cảng còi khuya sớm Tàu
đến đi luồng rẽ lạch sâu. Cái
Mép ngày đêm vui bốn biển Thùy
Dương năm tháng tiếp năm châu.
Nhiều
lúc lơ ngơ cũng chỉ vì… Thơ
Đường khúc triết kể ra thì… Luật
niêm gò bó nên bao bận… Lỗi
bệnh ngặt nghèo khiến lắm khi… Cũng
tính buông tay nhưng chợt nghĩ… Còn
toan bẻ bút thế rồi suy…
Giàn
khoan sừng sững giữa khơi xa Soi
bóng lung linh biển nước nhà. Khai
thác tài nguyên cho đất Mẹ Canh
phòng lãnh hải giữ quê Cha. Bão
giông gào thét không lùi bước Sóng
dữ dập dồn vẫn vượt qua.
Trải
gót đi trên thảm cát mềm Nghe
mùi hương biển luyến lưu thêm. Nghinh
Phong đồi vắng loang miền sang Vọng
Nguyệt sóng thầm vẫy ánh đêm. Gió
thổi hàng dừa in đáy nước Trăng
soi tượng chúa tỏa
bên thềm.
Cuối
thu sao vẫn có mưa Ngâu? Có
phải trần gian lắm tủi sầu? Những
cuộc chia tay đầy tiếng khóc Bao
lần gặp mặt đẫm dòng châu. Tình
yêu tỏa khắp chân trời rộng Nỗi
nhớ đong đầy đáy biển sâu.