Thức
trọn hôm rày suốt cả đêm Vầng
trăng rọi sáng tận bên thềm. Mơ
màng giấc mộng trông người đến Thổn
thức canh trường nhớ bạn thêm. Nghĩa
nặng ngàn năm còn thắm đượm Tình
sâu muôn thuở vẫn ước mềm.
Đạo
đức thời nay lắm lụy phiền Nghe
ông bộ trưởng phán mà điên. To
nhà rộng đất do tham nhũng Lớn
chức cao ngôi bởi chạy quyền. Xã
hội đảo điên, trò trí trá Gia
đình lục đục cảnh triền miên.
Gửi
nắng cho anh tỏa sắc hồng Sao
lòng nóng bỏng giữa mùa đông. Tình
kia chốn cũ người êm ấm Nghĩa
ấy quê xưa kẻ mặn nồng. Giá
buốt tim chàng còn ngóng đợi? Tái
tê dạ thiếp vẫn chờ trông.
Ngả
bóng chiều buông nhớ nhớ ơi Lũy
tre ngõ ống dạ bời bời. Hoa
dừa lũ trẻ ngồi xâu chuỗi Cầu
khỉ mẹ già đứng đợi nơi… Để
lại trong hồn làm kỷ niệm Ẩn
vào giữa trí nhập trang đời.
Ta
đến cùng vui ở chốn này Chiều
chiều kết nối ấm vòng tay. Nồng
nàn sâu sắc trao lời xướng Thắm
thiết tinh tường họa ý hay. Sướng
khổ cận kề đều có mượn Buồn
vui cạnh nách vẫn còn vay.
Đầu
thì bạc trắng da thì mồi Dẫu
ngoại bát tuần chẳng giảm chơi. Hai
mắt kèm nhèm mờ thế sự Đôi
tai nghễnh ngãng điếc tình đời. Nẫu
già cũ kỹ
mơ còn trẻ Mục
nát héo tàn tưởng vẫn tươi.
Hà Nội bây giờ bớt lanh se Nghiêng nghiêng cành sấu rợp hàng me. Tìm vào Văn miếu soi bia cổ Bước tới
Tây hồ đón nắng hoe. Vẫn mộng rùa
thiêng bơi sớm hạ Còn mơ kiếm
bạc tuốt đêm hè.
Bạn
khắp xa gần bóng vẫn đơn Đông
sang nghe ngọn gió may hờn. Rượu
bia chẳng ngại câu hay dở Thơ
phú không màng chuyện kém hơn. Mấy
kiếp thuyền đành cho biển cợt Bao
năm trăng đã để mây vờn.
Tuổi
cao đâu phải đã nua già Hẹn
ước thi đua ông với bà. Sáng
sớm thể thao cùng chạy nhảy Chiều
hôm văn nghệ lại thơ ca. Láng
giềng quý trọng tình thân mến Bầu
bạn thân yêu nghĩa đượm đà.
Em
gái Vũng Tàu có nhớ ta!? Tình
thơ như đã gửi sang nhà. Rằng
hay dưới tứ đành thương nụ Hãy
biết trên vần đặng quý hoa. Sáu
chục xuân đầy còn luống trẻ Bảy
lăm tuổi trọn vẫn chưa già.
Ta
lại về nơi ấy bến xưa Bâng
khuâng sông vắng giữa chiều mưa. Đâu
rồi cánh liễu se cành rủ Vẫn
đó trang thơ lạnh gió lùa. Nhung
nhớ cánh buồm thương nước sớm Bâng
khuâng sông vắng lạc chèo trưa.
Không
may bị cưỡi tuổi còn non Sức
vóc mong manh sớm chịu đòn. Chân
thấp mặc dầu cao đế sắt Bụng
dơ cũng bởi cạn lòng son. Lại
đi quanh quẩn nên thân bại Còn
đá lung tung để vó mòn.
Bồi
hồi ngắm cảnh nước xanh trong Mát
dịu trời thu thấm cõi lòng. Bởi
bến không quên lời ước hẹn Nên
thuyền vẫn nhớ nỗi chờ mong. Vi
vu gió thổi dù nhiều hướng Mải
miết sông trôi chỉ một dòng.
Bỗng
thấy xung quanh ánh sáng lòa Giật
mình sực tỉnh giấc Nam Kha. Lâu
đài diễm ảo còn đang nuối Mỹ
nữ yêu kiều chửa muốn xa. Mới
biết hư danh như gió thoảng Vừa
hay huyễn mộng tựa mây qua.
Trầy
trật luật niêm biết chẳng thà… Thơ
Đường đeo mãi ngẫm thì ra… Văn
mình vạn thế hình như vưỡn… Vợ
bạn ngàn năm cứ gọi là… Mới
biết tình đời đâu phải nó… Cho
hay thế sự dẫu rằng ta…
Hãy
nhìn đôi mắt của em đây Thu
cả trời xanh nắng gió đầy. Ngấn
lệ còn vương chiều bão tố My
huyền nguyên đọng nét thơ ngây. Buồn
trông cánh bướm sa vườn cảnh Vui
thấy chim xuân thả tiếng bầy.