Chong
đèn giở sách đọc Đường thi Sông
núi, nhân gian chuyện thị phi. Danh
lợi không mong – đời tự tại Chức
quyền chẳng hám – cuộc vô vi. Người
tâm hướng Phật lời sâu sắc Kẻ
ý mơ Tiên tứ lạ kỳ.
Viết
mãi chẳng nề chuyện áo cơm(*) Không
ưa...
lắm kẻ mỉa mai…Bờm. Chưa
quên câu cũ nghèo cho sạch Vẫn
nhớ lời xưa rách cố thơm. Gặp
lúc lâm nguy đừng có nhụt Đến
khi an thịnh phải nên gờm.
Đông
tàn sắp sửa đón xuân sang Nở
rộ bên sông đám cải vàng. Những
sớm giao mùa đang trở lại Mỗi
chiều chuyển tiết vẫn còn mang. Bao
lần vất vả là trăn trở Mấy
thuở hàn vi cứ ngỡ ngàng.
Hửng
nắng hoa cười tiễn biệt Đông Kìa
Xuân vuốt nhẹ má em hồng. Trời
Nam thắm thiết niềm thương đợi Đất
Bắc nồng nàn nỗi nhớ trông. Văn
hóa
ba miền về hội tụ Thi
nhân bảy hướng tới chung lòng.
Đất
Tổ xuân về rạng sắc mây Mừng
vui háo hức được sum vầy. Lô
Giang thắm thiết công anh dựng Đất
Việt nồng nàn nghĩa chị xây. Đã
hẹn người Nam trông mấy tháng Hoài
mơ kẻ bắc đợi bao ngày.
Tuổi
cao gương sáng dạ trung trinh Cuộc
sống luôn luôn họa rập rình. Đầu
óc thảnh thơi ngời trí tuệ Tâm
hồn phơi phới vượng thần kinh. Chớp
cơ sáng tạo – điều nghiên thế Đào
xới tư duy – tự chủ mình.
Rạo
rực trong lòng cũng bởi yêu Tình
duyên định sẵn trước bao điều. Mà
thân vất vả
nên đành
phận Bởi
số long đong vậy
phải xiêu. Lựa
chọn muôn điều mong tốt đẹp Lưu
truyền cuộc sống để vui nhiều.
Tàn
đông lại nối đến xuân về Ánh
nắng chan hòa rộn rã mê. Cúc
huệ lung linh từng khóm nẩy Đào
mai rực rỡ những đêm thề. Tình
làng thắm thiết người trăm họ Nghĩa
xóm nồng nàn những vạn quê.
Mon
men hang đá đứng hồi lâu Ngoại
đạo nên con chỉ trộm cầu. Chửa
hiểu Chúa Trời tình rộng lớn Không
tường Đức Mẹ nghĩa cao sâu. Lời
Kinh vẫn nghĩ là vi diệu Nước
Thánh hằng tin rất nhiệm mầu.
Chiều
tà ánh đỏ loáng
từ xa Cảnh
vật hiện lên thật khó
nhòa. Mỏi
cánh chim bay tìm thấy
tổ Chồn chân người bước ngắm nhìn hoa. Sương
tan khói bếp bay mù mịt Bóng
ngả đường thôn dẫn tới nhà.
Hương
lành thuở ấy hãy còn yêu Buổi
lạnh ngày xa vẫn biết chiều. Đọng
nghĩa sâu tình lay cửa đến Soi
hình thắm phận thả hồn xiêu. Niềm
tin mãi đượm lời chưa cạn Kỷ niệm hoài xanh tiếng sẽ nhiều.
Cảm
động thi bằng đất Thuận An, Yêu
thơ mến khách thật nồng nàn. Thời
gian thấm thoát người lưu luyến, Cảnh
sắc hài hòa nghĩa chứa chan. Để
nhớ anh khơi vần “Gốm” vịnh, Làm
hờn chị khảy nốt “Tình” đan.
Mới
có “hai hai” cảnh đã
ngời! Đang
chờ tuyết lại ánh hồng rơi. Cung
đàn rạo rực màu hoa – hội, Giọng
thỉnh ngân nga việc thánh – đời. Sánh
bước bên em đường cảm ngại, Ru
hồn với nguyệt dạ bừng khơi.
Số trời đã bắt phải làm thơ Vì lắm suy tư chẳng thể mờ. Thế sự ngổn ngang bao ý tưởng Nhân tình bề bộn những điều mơ. Tâm hồn muốn trải người trông đợi Tri thức mong trao bạn ngóng chờ.