Xứ
sở thần tiên ở Vũng Tàu Bầu
trời nhộn nhịp cánh chim âu. Long
lanh biển bạc đang ngời sắc Óng
ả rừng xanh mãi biếc màu. Thả
gót chiều tà trên phố thị Dừng
chân sáng sớm giữa cây cầu.
Đố
kỵ nhau chi để lụy phiền Sống
cho thoải mái mới là tiên. Lợi
danh chẳng bận duyên thi phú Tài
lộc đâu màng nghiệp bút nghiên. Gởi
khách văn chương tìm chí hướng Mong
người thi sĩ tỏ niềm riêng.
Tính
sắm xe hơi gọi chút quà Nghĩ:
Bằng chửa có cũng phiền ha? Bạc
vàng chẳng tỏ lo hàng giả Son
phấn không sành sợ hỏng da. Mua
đất tìm đâu người quản lý Tậu
nhà chỉ ngại cướp dò la.
Đường
thi ủ mộng đếm bao ngày? Bằng
hữu mấy lần siết chặt tay? Khởi
hội Vũng Tàu chăng bận ấy? Hẹn
sân Bà Rịa phải khi rày? Chừng
như biển sóng xô vần nảy? Hay
bởi trống cờ giục ý lay?
Ai
níu thời gian bóng chẳng mờ? Ai
lời hẹn ước mãi như thơ? Ai
làm trời đất ngừng xoay chuyển? Ai
giữ ngày đêm đứng lặng chờ? Ai
bạc nghĩa ân lòng tủi thẹn! Ai
tròn tín lễ tiếng vinh thờ!
Tưng
bừng trống giục khắp non sông Mở
hội ngày thơ rực ánh hồng. Chữ nghĩa căng buồm canh đảo bắc Ngôn từ nổi sóng giữ trời đông. Mang
lời Tổ quốc vang vùng biển Gửi
tiếng quê hương vọng cánh đồng.
Hỏi
rằng mình nhớ đến ta không Kỷ
niệm với nhau vẫn đỏ hồng. Lai
láng thơ dồi khi nắng ấm Dạt
dào môi ứa lúc mưa nồng. Càng
xua tình hỡi lòng càng khát Cứ
đuổi người ơi dạ cứ mong.
Cũng cái bắt tay Tiểu
Bình(*) khúm núm trước Ca-Tơ(**) Bác
Trọng(***)– ngài Trăm(****)
đúng nước cờ. Thế
đứng hiên ngang dài bước mộng Lưng
khum uẩn khúc hẹp đường mơ. “Rồng vàng” sau trước dư người đến “Hổ giấy” xưa nay hết vãi thờ.
Dẫu
đá rêu phong vẫn đợi người, Rung
cành véo lá sợ gì ngươi. Ngày
qua tháng lại mơ thành chín, Lắm
giận nhiều thương nhớ hóa mười. Một
phút thề nguyền duyên mãi đượm, Bao
ngày cách trở mộng dần tươi.
Đường
thi mở hội luật thơ Đường Phương
cách giao hòa bạn khắp phương. Hẹn
đến Vũng Tàu theo tiếng hẹn Thương
về phố biển gửi lời thương. Thắm
tình vẹn nghĩa cờ luân thắm Hường
buổi nên câu nắng rõ hường.
Vũng
Tàu mở hội áng Đường thơ Biển
vẫn ngày đêm sóng dạt bờ. Kết
những trang bày khơi điểm hẹn Mộng
từng cảnh vẽ níu niềm mơ. Bởi
hôm mãi đợi lòng khao khát Tại
buổi hoài mong trí thẫn thờ.
Bên
thềm nở muộn một nhành mai Ngẫm
cuộc trăm năm bấy ngắn dài. Bến
hoặc chưa qua còn luẩn quẩn Bờ
mê chửa thoát vẫn lai rai. Văn
chương nếp cũ luôn say đắm Nghiên
bút lề xưa cứ miệt mài.