Quyết
bỏ văn thơ để học thiền Mong
rằng sẽ sớm được thành tiên. Tâm
an xem nhẹ câu danh lợi Tính
định coi khinh chuyện bạc tiền. Lục
bát đừng mơ trò quyến rũ Thơ
Đường chớ tưởng kế thôi miên.
Hoa
nở vội tàn luật chẳng qua Bình
minh ngả bóng điểm chiều tà. Mặn
nồng hương sắc bao người luyến, Bạc
bẽo tình đời mấy kẻ xa? Mộng
thế hão huyền nên khó tưởng! Ngẫm
lòng đen trắng có chi mà...
Khoa
trường chưa vẹn một đường tu Khóc
mẹ buồn đau để mắt mù. Căm
lũ ngoại xâm văn hóa kiếm Xót
đời ly loạn đạo tràn thơ. Lệ
sa Cần Giuộc thương quân nghĩa Văn
tế Gò Công khóc trượng phu.
Đôi
vần gửi tới bạn tình thơ Kỷ
niệm ngày vui khó nhạt mờ. Hội
ngộ tao đàn luôn mãi nhớ Chia
tay xướng họa lại hoài mơ. Vũng
Tàu giã biệt lòng trăn trở Hà
Tĩnh bên nhau dạ ngóng chờ.
Đường
thi, thử sức đã bao lần “Trí mọn, non Tài”– nghĩ tủi thân. “Được chữ thì không còn tỏ ý Thành
câu lại chẳng thấy suôn vần”. Gom
ngòi bút hỏng tầm dăm lọ Lượm
mảnh nghiên thừa cỡ mấy cân.
Ta
nằm giỗ giấc giữa đêm thâu Lòng
cứ mơn man với Vũng Tàu. Một
thuở tự hào người bản xứ Bốn
mùa nung nấu khách năm châu. Biển
xanh như vẫn nuôi hò hẹn Sóng
bạc còn vương nối nhịp cầu.
Thơ
Đường bảo ngán vẫn rềnh rang Thực
luận thừa khai lắm buộc ràng. Ngơ
ngẩn luật niêm dường mãi vướng Tẽn
tò bệnh lỗi cứ hoài mang. Vo
tròn uẩn khúc vào năm vận Trải
rộng tâm tư chỉ tám hàng.
Khi
còn dang dở đẹp trang thơ Đời
vẹn thủy chung chuyện khó ngờ. Những
tưởng men tình say lối mộng Nào
ngờ giọt lệ lạc đường mơ. Trút
dòng tâm sự cho vơi bớt Bỏ
nét ưu tư hết vọng chờ.
Gặp
lại người xưa ở Vũng Tàu Vô
tình ánh mắt chạm niềm đau. Đường
hoa giấy cũ còn tươi sắc Mái
tóc ngày xanh đã bạc màu. Cứ
tưởng tình duyên lầm lỡ nhạt Không
ngờ giấc mộng rã rời mau.
Ngày
hội Đường thi đến Vũng Tàu Hẹn
cùng Bà Rịa đón chờ nhau. Sóng
tung Bãi Trước trời xanh thắm Nước
thấm Bờ Sau đất sẩm màu. Xuống
mũi Nghinh Phong vui sắm ngọc Lên
đồi Vọng Nguyệt đón hàng châu.
Giữa
bến tương tư sóng vẽ vòng Mơ
hồ...chẳng biết lấy gì đong. Còn
bao gợn nữa tình nhân thế, Tiếng
nỗi niềm kia lạc mấy dòng. Em
giống loài hoa đùa tuế nguyệt Ta
là hạt sỏi lấm rêu phong.
Mai
này mệnh hết bố quy tiên Cúng
bái qua loa hỏa táng liền. Kinh
Phật đôi bài nhờ sãi tụng Cơm
thường mấy cỗ đãi người khiêng. Thân
sơ lối phố đừng rơi lệ Bạn
hữu văn chương chớ phúng tiền.
Canh
dài thổn thức lệ sầu vương Tủi
đẫm tràn mi nhạt sắc hường. Những
tưởng duyên hồng mây quyện gió Ai
dè nghĩa bạc máu hòa sương. Không
còn ước mộng trong hoài bão Chỉ
thấy hờn ghen giữa đoạn trường.