Xôn
xao cành trúc bên thềm vắng Ríu
rít vành khuyên dưới
bóng xiêu. Đọc
sách bình thơ khơi trí sáng Ngắm
hoa vịnh cảnh dưỡng tâm điều. Đầy
vơi dốc cạn bầu tâm sự Trầm
bổng trào dâng buổi xế chiều.
Chuyển thể thành
thơ Đường luật từ bài Lục bát cùng tên của Phạm Xuân Khu.
Người quê...
Người
quê gốc rễ vốn cùng làng Không
phải anh em chẳng họ hàng. Kẻ kém ông, cha,... anh kém chú... Bà hơn nội, ngoại,... chị hơn nàng... Xa
quê khao khát đồng hương cũ Gặp
mặt vấn vương nghĩa bạn vàng.
Lại
tính một phen đến cửa Trời Theo
chân Cụ Tản(*)
bán thơ chơi. Trước
toàn món mới nên rằng lỗ Nay
rặt Đường thi hẳn sẽ lời. Thắm
thiết cốt mời nàng Ngọc Thỏ Ngọt
ngào để dụ lão Thiên Lôi.
Thôi
kệ muôn điều cũng sẽ qua Sao
đi hết được chốn ta bà. Bạn
thân trọn kiếp tình không đổi Tri
kỷ một đời nghĩa khó xa. Nghiên
bút mong gìn câu tiết tháo Văn
thơ nguyện giữ nét nhu hòa.
Vì
chưng chẳng có hóa ra hèn Hổ
với anhem chúng bạn quen. Thuở
trước chơi bời còn quyến rũ Bây
giờ đi lại dám mon men. Giầu
sang âu yếm tình quen thuộc Bần
tiện ờ thờ dạ bạc đen.
Thở
vắn than dài hỏi được chi? Đời
đâu dễ tưởng liệu mong gì? Rằng
mang phép thử so kè tới? Hay
chọn trò đùa vứt bỏ đi? Khúc
chiết đôi lần sao lại phủi? Nhân
sinh một kiếp có nên bì?
Trọn
đời cách mạng bảy
lăm năm Tổ
quốc hai vai sức vẫn đằm. Yêu
nước tầm cao nâng vị thế Thương
dân chống nhũng diệt gian tham. Gương
đời chí sáng trong màu ngọc Trí
tuệ nhân hòa rạng chính tâm.
Phượng
đỏ ve đàn gọi nắng chưa? Mà
nghe sóng hạ tưởng như vừa... Rưng
rưng lớp cũ, chiều mơ gọi... Thổn
thức tường rêu, gió mộng đưa... Vẫn
biết hoa tàn cho quả ngọt... Nào
hay nụ trổ gửi duyên thừa...
Gác
trọ trần gian ngẫm sự đời Bao
điều muốn gạn đục trong khơi. Rèn
công giũa chữ tâm cần rạng Luyện
khí dùi câu dạ muốn ngời. Phật
niệm từ bi hồn gắn chặt Kinh
cầu hỷ nộ xác buông
lơi.
Mượn
bút nhờ thơ giải muộn phiền Tháng
ngày gặm nhấm nỗi cô miên. Thương
người quý
trọng câu nhân nghĩa Kính
kẻ coi khinh chuyện bạc tiền. Lắm
lúc đã toan quy
cửa Phật Nhiều
khi cũng tính nhập môn Thiền.
Trăm
con một bọc vẹn yêu thương Thuở Mẹ Âu Cơ vượt đoạn trường. Một
nửa lên rừng san núi thẳm Năm
mươi xuống biển lấp trùngdương. Non sông một dải liền Nam Bắc Đất
nước muôn đời rạng bốn phương.
Bốn
ngàn năm trước mở non sông Dựng
nước Văn Lang, giống Lạc Hồng. Nghĩa
Lĩnh địa linh lừng bốn cõi Phong
Châu nhân kiệt sáng muôn dòng. Hùng
Vương khởi thủy xây nền móng Con
cháu kế thừa giữ Tổ tông.
Có
những vầng thơ bất chợt hồi Nghiêng
vào ký ức lững lờ trôi. Tìm
đôi mắt mọng bờ xuân tỏa Thấy
một niềm riêng góc cũ ngồi... Nó
hỏi ai cùng song bước vậy? Kia
rằng tớ chỉ độc hành thôi!
Nắng
đã cho em một góc trời Để
thương để nhớ trút về nơi... Phượng
hồng rực rỡ tình đơm nụ Lựu
thắm thướt
tha mộng hé cười. Sóng
gọi chiều xanh mơn dáng ngọc Gió
đưa trưa đỏ quyện hình người.