“Vườn
ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che
ngang mặt chữ điền.”
(Hàn Mặc Tử)
Vườn
gợi tình thơ chạnh nỗi niềm
Ai
buồn nhẹ bước ngắm hoa viên.(!?)
Mướt
làn nhẹ gió rung rinh lá
Quá
mượt mà trăng sáng dịu hiền.
Xanh
biếc bầu trời mây trắng điểm
Như
nhiên vành nguyệt sáng vô biên.