Đã
định bao lần bỏ quách cơ! Hôm
nay bắt được rõ tay sờ… Còn
hay thuế má không thèm trả Mới
biết tiền nong chẳng thấy tờ. Chưa
tối đèn khơi thơ với thẩn Vừa
khuya điện tỏ ngẩn cùng ngơ.
Nghĩ
đến mà chi cảnh mộng dời Giăng
sầu ghép tủi mãi người ơi! Nhiều
khi lệ đổ hoen tròng
mắt Lắm
buổi hồn đan nẫu cuộc đời. Bản
nhạc chưa luồn câu ước cũ Cung
tình lại ngóng chữ cầu vơi.
Đường
xa mưa ướt một mình ai Bóng
tối ngoài kia đã đổ dài. Bất
chợt nghe lòng thương dáng liễu Tự
nhiên thấy dạ xót hình mai. Câu
duyên chẳng ngại gần câu phận Chữ
mệnh còn e ghét chữ tài.
Ngày
càng am hiểu lẽ huyền vi Danh
vọng kim ngân chẳng thiết gì. Lớp
bụi vô minh dù phủ kín Phép
màu trí huệ ắt xua đi. Có
hay thực tại là hư ảo Mới
hiểu chân như hóa diệu kỳ.
Chiến
cuộc xem ra cũng gớm là… Trận
bày mở thế xoạc bàn ra. Em
cười ngựa phóng nhanh thì thoát Anh
dọa tốt luồn chậm hổng tha. Kẻ
vén sỹ lên hòng ngáng trở Người
lùa xe tới quyết tràn qua.
Hạnh
phúc trông chờ vận rủi may Trên
tờ vé số giữa lòng tay. Theo
chân – nhựa sống rơi từng giọt Dõi
bóng– hoàng hôn phủ mỗi ngày. Trang
giấy tuổi thơ đang dát mỏng Nỗi
lo cuộc sống đã đong đầy.
Thời
gian rảnh rỗi lại làm
thơ Đầu
óc mở mang đỡ thấy mờ...! Lục
bát đã lâu thường thú vị Luật
Đường mới học vẫn còn mơ. Lời
ngân giản dị từ xưa đó Câu
viết chân thành trước đến giờ.
Rượu
bỏ trà cai chỉ mỗi bà Tính
chiêu bỏ nốt
nghĩ chưa ra... Là
do tạo hóa sinh phiền nhiễu Cũng
tại tổ tông thích mặn mà. Đã
tính “tự cung” thành thái giám Còn
toan “triệt hạ” hóa
thây ma.
Mấy
khi ông cháu dạo Hà thành Một
trẻ hai già dáng lịch thanh. Hàng
Mắm, Mã Mây còn đủng
đỉnh Hồ
Tây, Văn Miếu cứ
“tung hoành”. Nhòm
qua con mắt ngời hình dáng Đọng
lại trong tâm trọn bức tranh.
Dân
tộc Rồng Tiên có món quà Tiền
nhân ban tặng cháu con ta. Bao
đời sừng sững truyền thiên kỷ Một
cột uy nghi đỡ cả tòa. Vững
tựa trường tồn – là cốt cách Ngỡ
như siêu thực – ấy tinh hoa.
Xin
mời các bạn đến quê tôi Xóm
dưới làng trên đổi mới rồi. Lối
đổ bê tông thêm mấy ngả Nhà
xây ngói đỏ khắp muôn nơi. Hoàng
hôn trẻ nhỏ tung tăng chạy Tảng
sáng người già bách bộ chơi.
Thấy
cảnh Đạm Tiên chẳng động lòng Gia
đình gặp nạn cứ như không! Chị
thì trăn trở bầm tim nhói Em
vẫn vô tư thắm giấc nồng. Mày
nở phương phi trơ tựa phỗng Mặt
tròn vành vạnh giá như đồng.
Một
chiều lại nhớ “Tiếng quê hương”(*) Kỷ
niệm buồn vui giữa thế thường. Góp
bút tao nhân cùng tứ hải Hòa
thơ mặc khách giữa muôn phương. Cho
tay biên tập vò tơ rối Để
má thi nương
rực sắc hường.