Lời
ngon tiếng ngọt dễ ưa mà Mát
dạ nao lòng bạn lẫn ta. Nắng
nhạt mây hồng thay cũng bởi… Tình
thâm nghĩa kết nói chi là… Sớm
hôm chiều tối thời mê mẩn Lạc
lối quên đường mấy xót xa.
Trăm
thương ngàn nhớ cũng bằng không Ngõ
hẹn từ nay lá chất chồng. Nhụy
cúc hờn sen vàng sắc nhớ Ráng
chiều nuối hạ tím mùa mong. Ngập
ngừng rượu tiễn tình dâng mắt Xao
xuyến người đi sóng quyện lòng.
Báo
chí hôm nay đã định hình Bao
mùa hội nhập vẫn phân minh. Gian
tham chẳng bẻ cong ngòi viết Chính
trực luôn răn giữ phận mình. Gửi
trọn niềm tin tâm mãi sáng Trui
rèn nhân cách trí thêm tinh.
Quyền
lực thứ tư chớ có đùa Dắt
dìu dư luận chỉ sau vua. Se
lòng ký giả khi dư ế Mát
mặt nhà in lúc được mùa. Chỉ
ngại bây giờ đông kẻ bán E
rằng mai mốt ít người mua.
Đã
định bao lần bỏ quách cơ! Hôm
nay bắt được rõ tay sờ… Còn
hay thuế má không thèm trả Mới
biết tiền nong chẳng thấy tờ. Chưa
tối đèn khơi thơ với thẩn Vừa
khuya điện tỏ ngẩn cùng ngơ.
Nghĩ
đến mà chi cảnh mộng dời Giăng
sầu ghép tủi mãi người ơi! Nhiều
khi lệ đổ hoen tròng
mắt Lắm
buổi hồn đan nẫu cuộc đời. Bản
nhạc chưa luồn câu ước cũ Cung
tình lại ngóng chữ cầu vơi.
Đường
xa mưa ướt một mình ai Bóng
tối ngoài kia đã đổ dài. Bất
chợt nghe lòng thương dáng liễu Tự
nhiên thấy dạ xót hình mai. Câu
duyên chẳng ngại gần câu phận Chữ
mệnh còn e ghét chữ tài.
Ngày
càng am hiểu lẽ huyền vi Danh
vọng kim ngân chẳng thiết gì. Lớp
bụi vô minh dù phủ kín Phép
màu trí huệ ắt xua đi. Có
hay thực tại là hư ảo Mới
hiểu chân như hóa diệu kỳ.
Chiến
cuộc xem ra cũng gớm là… Trận
bày mở thế xoạc bàn ra. Em
cười ngựa phóng nhanh thì thoát Anh
dọa tốt luồn chậm hổng tha. Kẻ
vén sỹ lên hòng ngáng trở Người
lùa xe tới quyết tràn qua.
Hạnh
phúc trông chờ vận rủi may Trên
tờ vé số giữa lòng tay. Theo
chân – nhựa sống rơi từng giọt Dõi
bóng– hoàng hôn phủ mỗi ngày. Trang
giấy tuổi thơ đang dát mỏng Nỗi
lo cuộc sống đã đong đầy.
Thời
gian rảnh rỗi lại làm
thơ Đầu
óc mở mang đỡ thấy mờ...! Lục
bát đã lâu thường thú vị Luật
Đường mới học vẫn còn mơ. Lời
ngân giản dị từ xưa đó Câu
viết chân thành trước đến giờ.
Rượu
bỏ trà cai chỉ mỗi bà Tính
chiêu bỏ nốt
nghĩ chưa ra... Là
do tạo hóa sinh phiền nhiễu Cũng
tại tổ tông thích mặn mà. Đã
tính “tự cung” thành thái giám Còn
toan “triệt hạ” hóa
thây ma.
Mấy
khi ông cháu dạo Hà thành Một
trẻ hai già dáng lịch thanh. Hàng
Mắm, Mã Mây còn đủng
đỉnh Hồ
Tây, Văn Miếu cứ
“tung hoành”. Nhòm
qua con mắt ngời hình dáng Đọng
lại trong tâm trọn bức tranh.
Dân
tộc Rồng Tiên có món quà Tiền
nhân ban tặng cháu con ta. Bao
đời sừng sững truyền thiên kỷ Một
cột uy nghi đỡ cả tòa. Vững
tựa trường tồn – là cốt cách Ngỡ
như siêu thực – ấy tinh hoa.