Vàng
thau đâu dễ trộn
vào nhau Kìa
áo chính nhân chẳng đổi mầu. Nhện
mãi căm ruồi dù vạn thế Tằm
hoài thương kén dẫu ngàn sau. Rừng
còn tha thiết cây xanh lá Biển
vẫn du dương sóng bạc đầu.
Tháp
nâu thức dậy giữa rừng hương Níu
bước chân người khắp bốn phương. Soi
bóng Huyền Trân hồn Đại Việt Tìm
châu Ô Rí mộng quân vương. Lắng
nghe hưng phế rêu thao thức Hồi
tưởng binh đao lệ đoạn trường.
Thân
này tôi tưởng của riêng ta Bát
thức tôi nhầm cái túi da. Lục
cảnh không rời vì lợi lạc Lục
căn bám sát chửa lìa xa. Nghiệp
duyên cố thủ đang buông bỏ Trước
chấp ôm ghì chẳng thả ra.
Tự
thuở Nưa ngàn tiễn bước ta Cầm
ô Kỷ Tỵ, áo lâm già. Tang
bồng thế tục nghề nam tử Đạo
nghĩa giang hồ vẻ bướm hoa. Đất
Triệu Voi rền muôn dặm nhớ Vũng
Tàu sóng gội nửa đời qua.
Ta
mừng đất nước thuở hồi sinh, Về
với làng quê sống hết mình. Vẫn
nhớ buồn vui thời khói lửa Càng
yêu hạnh phúc thuở thanh bình. Dưỡng
sinh rèn luyện già không nản, Thể
dục trau dồi bệnh chẳng kinh.
Chớm
già đôi bóng đợi con về Chăm
sóc mẹ cha sống ở quê. Mít
chĩu chịt cây rơi chật
gốc Chanh
ken cành quả đổ đầy
đê. Bát
canh bà nấu ăn xong bữa Phích
nước ông đun uống trọn bề.
Thế
là em lại tít mù phương Gió
táp mưa sa nắng dặm trường. Nghĩa
bạn trang thơ chừng níu lại Tình
nhà lối phố hẳn còn vương. Người
đi thăm thẳm đường xa cách Ta
gửi âm thầm nỗi nhớ thương.
Việt
– Thái hôm nay mở trận đầu Vòng
hai World Cup khởi tranh nhau. Cân
phân thế lực rằng ngang đấy Mổ
xẻ mưu đồ chẳng kém đâu Áo
đỏ giấu bài tung hiệp cước Quần
xanh giở mánh ngã hồi đau.
Ai
về Tắk Pổ sáng hôm nay Cô
giáo Trà Thu những trải bày. Điểm
lớp chênh vênh bìa dốc bản Trường
mình be bé giữa rừng cây. Quê
nghèo, đạm bạc... mà thương lắm Đồi
vắng, đơn sơ... mãi
nhớ đầy.
Sáng
sáng ông đưa cháu tới trường Xong
về đàm đạo chuyện văn chương. Ông
say thơ phú nơi phường hội Cháu
luyện i ê chốn học đường. Bà
dặn cháu conthường cố gắng Cô
khuyên bầu bạn phải yêu thương.
Bao
đời giáo dục đã an bài Học
lễ, học văn mới đặng người. Trách
nhiệm hàng đầu từng nét chữ Tình
yêu điểm sáng mỗi trang đời. “Hiền
tài nguyên khí…” lời xưa dạy “Đạo đức tinh hoa...” ý cũ khơi.
Bạn
già xa cách đến thăm nhau Tay
bắt mà nghe ngấn lệ trào. Kẻ
bị liệt chân đi chẳng được Người
thì mờ mắt thấy chi đâu. Bình
thơ, ngâm vịnh quên sầu khổ Xướng
họa, đàn ca bỏ đớn đau.
Rảo
bước trên đường ngũ độ thanh Nào
đâu sợ khó dẫu không rành. Sang
nhờ chị...lúc vần chưa tỏ Bữa
ý đương mờ... lại hỏi anh. Đã
thấm bao ngày sương lạnh trải Càng
hay mỗi vụ quả thơm dành.