Tuổi
Chuột không như cái tuổi Gà Giàu
sang quyền quý chuyện người ta. Văn
chương loáng thoáng văn còn dại Chí
khí nghêng ngang chí đã già. Chén
rượu men sầu khi loạng choạng Cuộc
cờ canh bạc lúc bôn ba.
Cách
biệt phương trời trải gió mây Vượt bao khổ luỵ trút vơi đầy. Chân
tình một thuở chưa rời mắt Ảo
mộng bao lần tưởng đến tay. Ngưng
Bích u hoài chờ mấy độ Sân
Thiền khắc khoải kể từng giây.
Hình
em gửi tặng mở trên bàn, Kỷ
niệm ùa về nhớ Hội An. Cảm
lắng “Cầu tình yêu” buộc chữ, Chừng
nghe “Đài vọng cảnh” reo đàn. Thuyền
xưa bến mới đang nên nghiệp, Phố
cổ người nay đã thoát nàn.
Tặng các cụ cao
niên nhân
dịp Quốc tế người cao tuổi 01-10-2019
và tháng hành động
vì người cao tuổi Việt Nam.
Xã
hội tôn vinh lớp tuổi già Đường
đời mưa nắng mãi xông pha. Vì
Dân, bão tố nào đâu quản Với
Nước, đạn bom chẳng ngại qua. Này
tuổi đã cao sức đã giảm Mà
lòng chưa mỏi chí chưa già.
Có
chuyện doanh nhân tới nước Hàn Cùng
đoàn nguyên thủ xuống Bu-San Núp
danh “xếp víp” thành con...lạc Đội
lốt “quan thầy” hóa đứa gian. Cứ
tưởng một chùa chung chí luyện Đâu
ngờ chín “đứa”
rắp mưu toan.
Kẻ
lắm người thương khổ cả đời “Fan”nhiều mến mộ tưởng an ngơi. Dẫu
rằng quân tử luôn an phận Đâu
biết giai nhân tạo thế thời. Lâm
trận tung hoành đà kiệt sức Nguy
nan vùng
vẫy mãi tàn hơi.
Luồn
lách làm nên một cuộc đời Lúc
lăn khi lóc kiếm mồi xơi. Quyết
phun nọc độc đi muôn nẻo Còn
há mồm dơ đến mọi người. Khét
tiếng mang bành loài ác hiểm Nổi
danh hổ lửa giống hôi tanh.
Làm
thơ tếu mãi mệt nhoài nhoài Tình
tự toan chơi thử một bài. Chẳng
biết gửi người người có đọc Không
chừng nhớ bạn bạn làm oai. Hứng
lên viết đại không cần nghĩ Tứ
đến vẽ ngay chẳng nỡ hoài.
Vĩnh biệt Anh hùng,
Đại tá phi công Nguyễn
Văn Bảy.
Vĩnh
biệt Anh hùng Nguyễn Văn Bảy
Vĩnh
biệt con người thật hiếu trung Danh
thơm sáng đậm đất
Lai Vung. “Đại Bàng” xuất kích “Chim Ưng” rụng “Én Bạc” bay lên “Ép Bốn” bùng… Tuyệt
diệu khi còn say chiến trận Say
sưa lúc nghỉ chất Anh hùng.
Đêm
rằm thổn thức vọng hình trăng Bởi
lỡ thầm yêu bóng chị
Hằng. Hữu
ý tâm đành vương lưới dệt Vô
tình dạ phải gỡ màn giăng. Trời
cao vẫn hẹn rồi san khắp Đất
trũng còn mong sẽ lấp bằng.
Thơ
Bác bây giờ có lắm không Riêng
Tôi viết lách được mươi dòng. Hướng
về quê mẹ đôi đường chữ Gửi
tới làng văn một nỗi lòng. Hẳn
Bác ngôn từ vần chọn đủ Còn
Tôi ý tứ kết ăn đong.