Nhân
tình mờ mịt quá người ơi Tham
với sân si chuyện rối bời. Tây
Trúc, Niết Bàn sương khói phủ Thiên
Đường, Thượng Uyển gió mưa rơi. Khổng
khuyên nhập thế nêu danh phận Phật
bảo xuất gia thoát nợ đời.
Một
kiếp phù du một kiếp trần Hai
đường sống chết tựa phong vân. Ba
điều hiếu nghĩa trung gìn trọn Bốn
đức ngôn dung hạnh vẹn phần. Năm
cội hóa sinh tâm thiện mỹ Sáu
vòng xoay chuyển cảnh toàn chân.
Ta
tiễn thu rồi thu tiễn ta Xa
người nhớ lại nhớ người xa. Cúc
hoa tàn sắc tàn hoa cúc Trà
vị nhạt hương nhạt vị trà. Đến
sẽ vui cùng vui sẽ đến Qua
rồi khổ tận khổ rồi qua.
Bởi
giọt hương sầu vẫn bấy nhiêu Người
ta sướng khổ đợi chi nhiều. Nhìn
lên buổi trách trăm hờn kiểu Dõi
xuống mình chan vạn tủi điều. Nghĩa
mọn quyên lời chê kẻ thiếu Duyên
bần đổi tiếng hận nhà xiêu.
Có
phải giận hờn em bỏ đi Hay
mùa hương nhạt gió giăng gì!? Để
buồn đêm trắng tình xa cách Còn
lạnh canh chày nỗi biệt ly. Đâu
bạn đón đua từng bước sớm Nào
người mong đợi mỗi chiều khi…
Nhịp
sống tưng bừng xứ biển khơi Vũng
Tàu viên ngọc sáng muôn đời. Bãi
Sau, Bãi Trước tầm xanh ngát Núi
Nhỏ, Kỳ Sơn dáng thẳm vời. Ngơ
ngẩn khách du cùng sóng nước Mênh
mang tàu lướt giữa mây trời.
Nhóm
hội thơ giờ thật quá đông Bạn
mời chẳng nhẽ bảo rằng không. Đăng
nhiều lại quở hương sao nhạt Viết
ít thời chê vị thiếu nồng. Nhiều
bác không ưa trò bỡn cợt Lắm
nàng lại khoái chuyện phèng bông.
Sao
vội mùa đi để lỡ ngày Để
lòng man mác cánh chim bay. Bên
vườn hoa rủ trao hương lạnh Dưới
bến chèo buông phủ sóng đầy. Người
có buồn không khi mộng vỡ Ta
còn đau lắm phút tình cay.
Đông
về trước ngõ chẳng còn thu Gọi
gió gom mây khiến mịt mù. Trái
bưởi màu tô vàng điệu nhớ Cây
bàng lá trút đỏ lời ru. Mời
sương tới nhuộm khung trời đất Gửi
nắng vào giam chốn ngục tù.
Quê
mình núi thẳm với sông xanh Cảnh
đẹp thiên nhiên đã tạo thành. Đó
dãy Trường Sơn nhìn tựaảnh Kia
dòng Ngàn Phố ngắm như tranh. Vườn
cam đỏ chín sum suê trái Nương
bưởi vàng ươm trĩu trịt cành.
Hôm
nay nhà giáo gặp nhà thơ Đồng
điệu tâm tư chẳng thể ngờ. Anh
bảo: Ăn ngon hằng ước muốn Tôi
rằng: Mặc đẹp vẫn mong chờ. Nhìn
vào bánh vẽ nhiều người thích Nghĩ
tới thiên đường lắm kẻ mơ.
Một
kiếp tha hương mãi cảm hoài Mấy
phen nênh nổi hết đời
trai. Luân
thường đạo lý còn day dứt Nghiên
bút văn chương vẫn miệt mài. Bởi
chữ kim ngân tình mới nhạt Vì
câu danh lợi nghĩa đành phai.
Mây
trời cảnh sắc gợi người đi... Tiếng
hẹn cùng theo chẳng khác gì... Bởi
thế say sưa gần tới độ... Huống
là gửi gắm nhộn từ khi... Nồng
hương thắm vị rằng đưa đón... Khéo
thảm vừa chân để sánh bì...
Đến
hẹn lên vui với “Tháng Mười” Thi
đàn Hàm Tử mến yêu ơi! Bao
năm vẫn nhớ ngày sum họp Mấy
tết còn say buổi gọi mời. Dạ
khắc trang đời soi bến mộng Tim
nồng nét bút rộn sân chơi.
Cụ
này tóc ít hẳn là khi... Cái
thuở xuân xanh chắc lắm gì... Lội
suối băng rừng mê mải đắm... Leo
đèo vượt dốc miệt mài si... Mới
vòng hoa giáp âu là để... Mai
tới trăm năm nữa chắc thì...
Tôi
đến thăm vùng đất Cẩm Khê Mừng
vui gió nội cũng theo về. Bầm
ơi! Tiếng gọi vang chiều tối Con
hỡi! Lời ru vọng sớm khuya. Cuộc
sống yêu thương tình xóm bãi Lòng
người quý trọng nghĩa thôn quê.
Một
thời chinh chiến đã đi qua… Lắm
việc đảm đương lúc tuổi già: Thăm
hỏi, động viên đồng đội cũ, Sẻ
chia, khích lệ bạn bè xa. Vần
thơ kết nối tình thân thiết Lời
hát tôn thêm nghĩa mặn mà.