Hỡi
người xa cách chốn ngàn phương Tóc
có còn xanh má vẫn hường? Đông
đến cho lòng thêm huyễn tưởng Thu
tàn để dạ mãi sầu vương. Chưa
quên trước bến vui chân sáo Vẫn
nhớ triền đê nhộn bước đường.
Hỏi
người rằng hết giận hay chưa Chẳng
biết làm sao ý mới vừa? Thẹn
bởi tiền eo khôn gọi gió Quê
vì bạc hẻo khó làm mưa. Thầm
mong phía ấy môi hoài thắm Những
ước bên đây sức mãi thừa.
Nếu
bạn còn trên biển Vũng Tàu Mong
rằng bến hẹn sẽ chờ nhau. Người
gieo chữ đẹp câu tình gửi Kẻ
ghép đời minh giọt nghĩa cầu. Ngẫm
bởi khi lòng luôn gắng dịu Mơ
rồi tiếng phận cũng điền sâu.
Cứ
ngỡ nhờ thơ nối nhịp cầu Ai
dè mây nước mãi xa nhau. Trời
Nam thu vãn cho lòng nhớ Đất
Bắc đông sang khiến dạ sầu. Khắc
vắng nghe thương người đổ lệ Canh
trường càng xót kẻ rơi châu.
Cục
phấn ân tình thật khó đong Chẳng
thà nát vụn quyết không cong. Thân
mòn theo những ngày đông lạnh Xác
vẹt cùng bao tháng hạ nồng. Điểm
họ vừa nâng nghe nhói dạ Bằng
người vẫn bán tức cành hông.
Thơ
nào cho hết nỗi buồn ta Ba
chục năm qua biệt xứ nhà. Chỉ
bóng trăng đơn là ở lại Bao
hình nhạn lẻ đã dời xa. Đường
sang Bến Giác còn thăm thẳm Lối
tới Bồng Lai vẫn nhạt nhòa.
(Ngũ
độ thanh;
Đồng âm vận; Lục
thanh thủ;
Ngũ thanh vận)
Hai
nhà chỉ cách giậu mồng tơi Bởi
chữ hèn sang mẹ khước lời. Mỗi
nẻo người qua còn vấn gọi Bao
ngày gió trở vẫn hòng chơi. Nhìn
em dạ nẫu tình không trải Nhớ
cảnh hồn đau phận đã dời.
Quê
cũ tấc lòng vẫn sắt son Thời
gian dẫu cạn nghĩa không mòn. Xuân
tàn hạ vãn hoa thường héo Tháng
lại ngày qua nguyệt chẳng tròn. Cuộc
thế hoài trông lòng thắc thỏm Đường
trần gắng bước nẻo chon von.
Cuộc
đấu qua đi thở nhẹ à...! Mọi
người đừng tưởng dễ ăn nha. Voi
rừng lấn lướt xung sân bạn Rồng
biển bền gan giữ lưới nhà. Ngọc
Hải điều quân gây sóng gió Văn
Lâm đẩy bóng vượt can qua.
Tạc
dạ ngàn năm một chữ Thầy Ân
thâm ngưỡng trọng tấm lòng đây. Bài
xưa vẫn thuộc câu tình nợ Nếp
cũ còn in dấu nghĩa đầy. Nửa
chữ công rèn trăm nét đẹp Ngàn
trang trí luận vạn lời hay.
Hỡi
người cơm áo ở phương xa Có
nhớ miền quê cảnh xứ nhà. Xõa
tóc bờ tre làn gió thoảng Nghiêng
mình rặng trúc cánh cò sa. Mẹ
về ngả bóng tàn phiên chợ Cau
dõi nghiêng chiều rụng sắc hoa.
Dẫn
bước ta đi vạn dặm trường Ơn
dày sâu nặng ắp tình thương. Gieo
từ một thuở không chùn bước Gọt
chữ bây giờ đã tóc sương. Nghĩa
quyện trong lòng in lặng lẽ Lưu
tình để dạ mãi còn vương.
Làng
bên nổi nhạc đẫm sương dày Gió
lạnh, mây sà, sáo lặng bay. Có
phải tình thân nhà phú hộ, Hay
trong cốt nhục ngõ dân cày? Người
đi bỏ chốn đua giành
giật Kẻ
ở chen dòng gánh trả vay.
Chiếm
một phần hai quả địa cầu Hôm
nay ngày của đấng mày râu. Xưa
giờ “phụ nữ” dành em cả Hiện
tại “đàn ông” chả thấy đâu. Vẫn
sáng quét nhà, chiều rửa bát Vẫn
khuya bài trả, tối tầm câu.
Nét
chữ người gieo tỏ rạng đời Ơn
thầy đức thỏa dệt tình khơi. Nghìn
năm trẻ nhỏ còn theo lối Vạn
tấm lòng minh mãi nhủ lời. Liệt
nữ danh lừng nay tiếng gọi Anh
hào phận nẩy đấy hồn mơi.
“Nhất tự vi sư” nhắc nhở ta Cổ
kim lưu giữ ở từng nhà. Thầy
thương giới trẻ như con ruột Cô
mến học sinh tựa ngọc ngà. Kiến
thức trau dồi không ngại khó Văn
chương dạy bảo quản gì xa.
Lão
tám sáu,
ông mới tám tư Rằng
ngược rằng xuôi cũng chỉ ừ! Vẫn
đến thăm nhau nghe kể lể Lại
còn xưng Tớ...
chuyện vi vu. Học trò vui tới reo hoan hỷ Bạn
hữu sang ngay thú tạc thù.