Cuối
xóm đầu thôm thảy nhất tề Xập
xình đồng loạt hát…Ô-kê Tiếng
vài mẹ hứng gào long óc Lời
mấy thằng ngông rống lộn mề Khu
phố an ninh nghe rõ thảm Gia
đình văn hóa ngẫm mà phê…
Khắc
khoải đêm trường ở xứ xa Lòng
luôn trĩu nặng với quê nhà. Âu
sầu những tối vì thương mẹ Não
nuột bao ngày bởi nhớ cha. Cuộc
sống muôn bề nên gắng vậy... Trần
gian lắm nỗi phải cam mà...
Ướm
hỏi cao xanh có phải là… Mai
này xuân hết ắt rồi ta… Câu
thề thuở ấy dường như đã… Lời
ước khi xưa có nhẽ mà… Nghĩa
hẳn khôn tròn do lúc cách… Tình
e khó vẹn bởi khi xa…
Mười
bốn mùa hoa tiếp hạn kỳ Mau
về Hà Tĩnh – Hội
Đường thi. Sông
Lam gác mái thuyền thơ đợi Hồng
Lĩnh trăng chờ nghĩa bạn ghi. Bằng
hữu ba miền vui điểm hẹn Tao
nhân bấy nỗi tiễn người đi.
Rộn
ràng theo nhịp bước hùng binh Nghĩa
nước đâu màng chuyện tử sinh. Sông
núi đắm chìm cơn lửa đạn Quê
nhà vùng dậy cuộc trường chinh. Người
đi quyết chí tròn trung hiếu Kẻ
ở cam lòng vẹn tiết trinh.
Mịt
mù bụi mịn phủ Đô Thành Mặt
nước Tây Hồ hết còn xanh. Bỏ
xứ thương bao người chết lạnh Lìa
quê xót mấy kẻ du hành. Sao
không biết quýnơi
trời Việt Hỏi
có gì hay ở đất Anh.
Làm
sao quên được dáng hình anh Chiếc
võng Trường Sơn vững mộng lành. Chiến
tích lẫy lừng trang sử mới Chiến
công rạng rỡ mái đầu xanh. Thư
em anh viết bên bờ suối Thép
súng trăng treo giữa lá cành.
Bừng
lên ráng đỏ phía chân trời Ìoạp đêm ngày sóng biển khơi. Nẻo
bắc sương giăng còn ướt đẫm Hướng
đông nắng nhuộm sẽ tươi ngời. Mong
dòng cảm hứng vào thơ tả In
cảnh tâm hồn dạo gót chơi.
Vui cùng Phú Thọ cất lời ca Thi
hữu Văn Lang bắt nhịp hòa... Bát cú anh vờn hương Đất Tổ “Lục nương” nàng họa tứtiên
sa. Thẫn thờcâu Ghẹo ai chờ bến Lúngliếng làn Xoanbạn ghé nhà.
Non
nước thanh thanh gió hiệp vần Em
về có phải hỡi nàng xuân. Đông
nhường gót ngọc hoa cười mỉm Én
liệng chân mây nắng tỏa ngần. Những
nốt tư tình theo bước nhịp Muôn
niềm thi vị sánh lòng ngân.
Ta
cùng với bạn bén duyên nhau Kết
nợ Đường thi tự buổi đầu. Chữ
hợp đừng quên niêm, luật vững Câu
đồng hãy nhớ tứ, vần trau. Bên
vườn thượng uyển sương tràn túi Giữa
nẻo phù vân gió đẫm bầu.
Mải
nhìn con sóng vỗ về đâu Lỡ
bước sang ngang trái nhịp cầu. Bao
nỗi đục trong tràn nẻo vắng Nấy
phen chìm nổi nặng lòng sâu. Trăng
xưa đã vỡ đôi bờ lạnh Bến
cũ còn nguyên một dáng sầu.
Như
cả không gian... rót một bầu Mà
rồi chẳng thể ghép tròn câu. Từng
lời nói vỡ rơi theo lệ Mỗi
bước chân đi quyện lấy sầu. Nếu
chỉ ngang qua từ độ ấy Thì
nào lạc đến thế này đâu.