Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

Ngày lễ tình nhân 14-02



Tháng hai Mười bốn Lễ tình yêu
Chồng vợ tương giao cũng lắm điều.
Vất vả gia đình đâu thể ngã
Gian nan sự nghiệp chẳng hề xiêu.
Sang giàu dẫu có không thay đổi
Vinh hiển dù chưa vẫn chuộng chiều.

Xướng họa: GẶP GỠ



Bài xướng:
Gặp gỡ

Trở về Long Khánh sáng hôm nay
Khoảnh khắc chờ trông của những ngày.
Nụ thắm đầu xuân đàn bướm lượn
Hoa ngời giữa tháng lũ ong bay.
Tình ta vẫn ước cùng tâm sự
Nghĩa bạn còn mong được tỏ bày.

Chùm xướng họa: NGÀY TÌNH NHÂN



Bài xướng:
Valentine

Kết đóa hồng nhung gửi tặng nàng
Khi mà chót đã nặng lòng mang.
Ân nồng vẫn đẹp tình mai trúc
Ái đậm còn tươi nghĩa đá vàng.
Nhớ mãi hôm nào khi tiết chuyển
Thương hoài buổi ấy lúc mùa sang.

Giữa chừng Xuân



Phai tàn sắc thắm giữa chừng Xuân,
Tết vội qua mau tiết chuyển vần.
Khúc khuỷu đoạn trường miền ảo vọng,
Phồn hoa huyền hoặc mộng phù vân.
Đường chiều tuyết phủ không chùn bước,
Ngõ ái mây giăng chẳng ngại ngần.

Say...



Một tiếng em ơi cũng đủ rồi
Em làn khuê các, nụ xuân môi.
Khung trời thị tứ đêm ngần ngại
Ướp trọn hương thầm... say quá thôi.

Kẻ buôn tình

(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh phận)



Ru hồn gửi mộng giỡn vầng trăng
Đuổi gió quần mưa vẫn lụy chằng.
Gã thộn không phần nên quẩn số
Tên hèn chẳng phận dẫu lìa băng.
Hòng theo núi nhỏ chờ xem Nhạn
Định bán đời hoen khảm vẽ Hằng.

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2020

Xuân đi...



Thế là em lại tít mù phương
Gió táp mưa sa nắng dặm trường.
Nghĩa bạn trang thơ chừng níu lại
Tình nhà lối phố hẳn còn vương.
Người đi thăm thẳm đường xa xót
Ta gửi âm thầm nỗi nhớ thương.

Về Vũng Tàu



Hạ nhớ về thăm lại Vũng Tàu
Bao ngày rồi nhỉ, sống xa nhau?
Biển xanh xanh tựa thời xanh tóc
Sóng bạc bạc như buổi bạc đầu.
Núi vẫn nghiêng mình ôm gió lộng
Trăng còn ngả bóng rọi canh thâu.

Thơ tình Hồ Xuân Hương

Valentine’s Day 2020.

Nói đến Hồ Xuân Hương (1772 – 1822), nhiều người nghĩ ngay đến những bài thơ “nghịch ngợm”, trào phúng hoặc đả kích. Thậm chí, đời sau còn sáng tác ra cả một “trường phái” thơ kiểu này và gắn hết cho Hồ Xuân Hương... Đến nỗi ngày nay, có những bài thơ chúng ta không phân biệt được có đúng là của Bà chúa thơ Nôm hay không. Rất nhiều người thuộc các bài thơ, như: “Vịnh cái quạt, Đèo Ba Dội, Hang Cắc Cớ”,...



Thực ra, thơ Hồ Xuân Hương có một bộ phận quan trọng những bài thơ trữ tình đằm thắm, thiết tha, buồn tủi,... thể hiện sâu sắc thân phận người phụ nữ trong xã hội cũ, với bao khao khát sống và hạnh phúc tình duyên. Trong chùm 3 bài thơ “Tự tình” có những câu thơ ám ảnh mãi bao thế hệ người đọc, như:

Khoe... hão...!



Hão...

Tổ kiến bây giờ mới vỡ... nên...
Chàng ơi! Thương lấy thiếp lâu bền.
Tai bay gặp kẻ hay lừa dưới
Vạ gió quen người khoái đặt trên.
Đức trng tự mình rèn giũa bút
Tài cao nhờ bạn đắp xây nền.

Hương đời



Nếu biết mỏi mòn đợi nữa chi
Trăm năm hẹn ước cũng nên gì...
Vì đâu biển níu xin thuyền lại
Cũng bởi trăng hờn theo gió đi.
Kẻ ở người trông sương phủ tóc
Ngày qua tháng trở lệ tràn mi.

Chiếu thơ Xuân



Ngày Xuân mình ghé chiếu thơ Đường
Gặp gỡ tao nhân khắp bốn phương.
Soi luật thất ngôn tìm sợi nhớ
Gi vần bát cú nẩy cung thương.
Lời quê hiếu thảo vừa thưa gửi
Giọng khách tài hoa đã vấn vương.

Đừng vội đến trường



Cô-Vi Vũ Hán – họa khôn lường
Đừng vội... Ai ơi! Mở cửa trường...!
Thà phải vắng thầy xa lớp học
Còn hơn tắc viện thiếu ga giường.
Ông bà, cha mẹ cùng đùm bọc
Chú bác, anh em biết sẻ nhường.

Mộng vàng



Xuân đến bên ai đẹp dịu dàng
Muôn vàn thi vị gót hồng mang.
Và em nhẹ hé vầng thanh tú
Để gió nghiêng say ánh mộng vàng.

Dẫu một lần



Mười bốn tháng Hai đã đến gần
Nguồn vui đón lễ hội tình nhân.
Nụ yêu đông cũ còn e ấp
Lời hứa thu nao cứ ngại ngần.
Anh rót vần thương hòa nhịp thở
Em trao duyên mộng gối vòng xuân.

Valentine



Lễ này đích thị của người Tây
Hội nhập dân ta mới vẽ bày.
Hoa tặng xôn xao làm trẻ sướng
Quà mừng tíu tít để già ngây.
Ta thành hạc độc trong hiu hắt
Bậu hóa uyên ương giữa đủ đầy.

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

Đẹp quá... Xuân...!



Ta đón em về buổi tiễn Đông
Tươi xanh hoa lá ấp e hồng.
Bút thơ chừng muốn vương màu mực
Sắc nụ đang chờ trổ cánh bông.
Phơi phới nhành tơ phô nét thắm
Xốn xang đất ấm ủ hương nồng.

Bốn lão...

(Nhật Minh, Tấn Hoàn, Quang Cảnh, Bình Diệp)



Bình mời buổi sáng uống cà phê
Minh Nhật trời trong nắng gió về.
Hoàn nét xuân xanh còn ở lại
Cảnh này rất hợp bốn chàng mê.

Xuân về đâu...?



Mải nhìn con sóng vỗ về đâu...
Lỡ bước sang ngang trái nhịp cầu.
Bao nỗi đục trong tràn nẻo vắng
Mấy phen chìm nổi nặng lòng sâu.
Trăng xưa đã vỡ đôi bờ lạnh
Bến cũ còn nguyên một dáng sầu.

Nỗi tơ lòng



Tự đỗi đời rong một chuyến tàu
Quê nghèo giã biệt lệ thầm lau.
Ngàn hương đất mẹ lâng tiềm thức
Khắp nẻo trời nam mộng gấm màu.
Nhưng chữ công thành không thắm tỏ
Nên niềm hiếu nghĩa cứ hờn đau.