Hoa
Mộc Miên! Ơi hoa Mộc Miên! Tháng
Ba cháy đỏ khắp bao miền. Đường
quê lặng đứng hồn cha lộng Bến
vắng ngùi trông dáng mẹ hiền. Cơm
áo nổi nênh tình để nhớ Tháng
năm lặn lội dạ nào quên.
Dư
tiền sao chẳng ở Ba Lan Mà
phải hồi hương lúc dịch càn. Đã
dốt còn phun lời lũ khốn Vừa
ngu lại giở giọng bầy đàn. Quê
nhà nghèo khó tình chan chứa Đất
khách giàu sang nghĩa tạ tàn.
Chống
dịch như khi giặc đến nhà Toàn
dân hợp lực vượt can qua. Bạc
tiền góp sức lùi gian khó Công
việc chung tay đỡ trẻ già. Tật
bệnh hiểm nguy tràn thế giới Tấm
lòng bác ái rạng quê ta.
“Bộ trưởng” vừa kiêm được mấy tuần Gặp
mùa đại dịch phải quên thân. Đêm
dài chỉ đạo đầy mưu lược Ngày
ngắn vi hành vợi tiết xuân. Trách
nhiệm lo tròn vai “Phó Tướng” Tình
yêu hiến trọn thế đầu quân.
Cuộc sống vì dân giữ cửa nhà Đêm
ngày gác ải dịch tràn qua. Từng
hôm đến chỗ...
cầu yên ả Mỗi
buổi về đây...
nguyện ước à... Não
sáng tâm ngời không mặc cả Hồn
trong trí đẹp chẳng la cà.
Lặng
lẽ tình em với má hồng Mặc
người đài các chẳng cầu mong. Vui
cùng cây cỏ vờn hoa nắng Hòa
quyện trời mây giỡn gió đồng. E
ấp sắt son lòng vẫn đợi Dịu
dàng thùy mị ý còn trông.
Ai
về quê cũ đấy người ơi... Thương
nhớ cùng nhau gửi một lời. Mưa
nắng đã nhiều tình vẫn nặng Khổ
đau dù lắm nghĩa nào vơi. Chùa
xa chuông vọng chiều muôn thuở Mái
cũ rêu phong nếp vạn đời.
Đã
vàng đâu có ngại gì thau Chống
dịch dường thêm bạc mái đầu. Giữa
lúc bao người say sắc tửu Trong
khi lắm kẻ đắm thanh lâu. Bằng
lòng khó nhọc cùng nguy khốn Chấp
nhận gian nan với dãi dầu.
Cô
Vít vô hình nó hại ta Gây
nên đại dịch đến muôn nhà. Toàn
dân hợp sức cùng phong tỏa Cả
nước đồng lòng sẽ vượt qua. Tránh
những tiệc tùng không tụ họp Xa
nơi lễ hội chớ la cà.
Đại
dịch toàn cầu nghẽn tứ thơ Ngày
vui hội hữu bấy trông chờ. Lam
Giang thấp thỏm trong dòng đợi Hồng
Lĩnh bồi hồi khép bến mơ. Còn
đó mặn mòi câu Ví dặm Vẫn
đây đặm ngọt bánh Cu đơ.
Biết
rồi em đã rõ từ lâu Sông
nước gương soi bóng nhịp cầu. Bến
đục buồn thương rầu gió thảm Thuyền
nan chở lạnh buốt đêm thâu. Đôi
bờ mưa nắng bao cay cực Một
nỗi sương sa mấy dãi dầu.
Nhà
dốc bên kia,dưới quả đồi Thăm
người chẳng gặp lỡ đành thôi. Mến phong cảnh đẹp làng quêvắng Yêu
núi non đầy hoa lá côi. Không
thể lãng quênngày giã bạn Vẫn còn mãi nhớ buổi bên tôi.
Cả
ngàn trang sách viết bình thơ Bút
lực Trương huynh thật bất ngờ! Đắm
với thi nhân vào cõi mộng Say
cùng thục nữ giữa cơn mơ. Gào
trăng, đuổi bóngnương
hồn bút Chặn
gió, đùa mây rút ruột tơ.