Lời
Hy-pô-rát(*) vẳng bên tai Chống
dịch lâu nay những miệt mài. Dẫu
mấy hiểm nguy tâm vẫn sáng Dù
bao khó nhọc đức không phai. Đường
trần hoan hỷ vang câu hát Nẻo
thế an nhiên nhộn gót hài.
Lòng
êm ấm bữa nhà sang cảnh Mắt
thỏa thê hồi phận trỗi hương. Rõ
thấy hồn tươi ngày phận khởi Còn
nghe dạ đã lúc duyên hường. Hai
làn má ửng khoe niềm sướng Một
nét môi hồng bỏ chuỗi vương.
Cận ngày Giỗ Tổ Đức Vua Hùng Cô-Vítlan tràn...hiểm
họa chung. Hạn
chế dâng hương về Phú Thọ Giảm
đitưởng
niệm đến linh vùng. Ngừa
con vi-rút
phòng từ gốc Chống
dịch rô-na diệt đến cùng.
Áo
trắng bao mùa vẫn trắng phau Trọn
niềm hy vọng sưởi tim đau. Trong
thời dịch bệnh không phai sắc Giữa
buổi thiên tai chẳng nhạt màu. Dâng
tuổi thanh xuân cùng tháng cạn Nung
bầu nhiệt huyết với đêm thâu.
Xa
rời Tổ quốc đã từ lâu Đất
Mẹ bao dung vẫn đỡ đầu. Sẻ
bữa cưu mang người gốc Việt Mở
lòng chào đón bạn năm châu. Hờn
tay đổ bệnh gieo nhân quả Giận
ả chan tương dẫm bí bầu.
Anh
hùng nào phải súng hay đao Áo
trắng hương thanh tỏa ngạt ngào. Chống
dịch đâu nề hàng trí sĩ Cứu
người chẳng kể lớp cần lao. Rồng
Tiên dẫu khác đôi nơi ngụ Hồng
Lạc cùng chung một chữ “Bào”.(*)
Tự
hào Tổ quốc
Việt Nam tôi Truyền
thống ngàn năm mãi rạng ngời. Hào
kiệt một thời đâu cũng có Anh
hùng vạn thuở sẵn
muôn nơi. Tâm
hồn trong sáng đầy cao cả Chí
khí anh minh quả
tuyệt vời.
“Tuổi sáu mươi hơn hãy ở nhà”(*) Chờ
thằng ôn dịch nó tan ca...! Khẩu
trang líu ríu câu chào hỏi Chợ
búa lèo tèo khách lại qua. Hội
quán thơ buồn câu chữ nhớ Chùa
chiền khói lặng mõ kinh xa.
Kỷ niệm lần gặp lại thầy
giáo cũ, Nhà
thơ Tô Quang Hồng, nhân Ngày Hội
thơ Đường luật Việt Nam lần thứ XIV, tạiTP Bà
Rịa 22-3-2019, sau 47 năm cách biệt.
Bà
Rịa nơi đây gặp lại thầy Qua
rồi ngày tháng tính từng giây. Một
năm tròn chẵn giờ không thiếu Kỷ
niệm còn nguyên vẫn chất đầy...
Đã
trót yêu nhau – Trót lỡ rồi! Mầm
tình đang lớn – Cưới ngay thôi! Họ
hàng nội ngoại đành thông báo Bè
bạn đôi bên cũng phải mời. Cô
Vít dã man lây khắp chốn Vi
trùng nguy hiểm bám muôn nơi.
Thầm
đợi tin nhau trải tháng ngày Mong
chờ hội ngộ bấy lâu nay. Nối
cầu thi phú lòng tha thiết Tiếp
nhịp văn chương dạ đắm say. Bài
xướng huynh trao câu đối chỉnh Thơ
bình muội nhận ý vần hay.
Canh
Tý vừa ra sấm chớp ran, Thừa
cơ Cô-Vít phát lan tràn. Thảm
thê Vũ Hán ngàn dân chết, Đau
đớn Hoàn Cầu một bệnh mang. Thế
giới hoang toàng người trốn chạy, Việt
Nam yên ổn bạn tìm sang.
Câu
hò bổng điệu “Lý
xàng xê” Rõ
đượm trên sông vọng tứ bề. Nốt
lửng êm nồng đơm nghĩa thệ Thanh
trầm ấm ngọt trải tình quê. Miền
Tây xứ sở nhiều bông trái Cửa
ngõ nơi đây sẵn việc nghề.
Nước
Việt Nam tôi rất tự hào Đang
đưa mình tới đích tầm cao. Bao
nhiêu già trẻ dương giông tố Tất
thảy bà con tỏa sóng trào. Chẳng
ngại đi lên ngày đói khổ Chăm
lo xốc mạnh lúc binh đao.
Ta
về đứng trước giậu rào thưa Vọng
khúc ầu ơ... tiếng võng trưa. Nỗi
nhớ bâng khuâng hương tóc thoảng Niềm
thương da diết mắt ai đưa. Lời
thơ mình
viết thành giai điệu Câu
hát em ru vọng tiếng xưa.
Biển
đảo, biên cương, lũ lụt về…! Anh
đi muôn dặm nẻo đường quê. Giờ
đây đại dịch thân không quản Chốn
đó gian lao sức chẳng nề. Vì
Nước quên mình ân nghĩa cả Yêu
Dân góp sức luận khen chê. Màu
xanh – Người Lính – bao đời ấy Đẹp
lắm – niềm tin – vẹn chữ thề…!
Rằng
trong hiểm họa rõ thêm là... Bản
tính con người nước Việt ta. Chữ
Đức luôn ngời trên mọi nẻo Điều
Lương mãi rạng ở muôn nhà. Dầu
hay khổ vướng không lùi lại Mặc
biết nguy kề chẳng tránh xa.