Buông
mồi thả thính đặt cần câu Chọn
lối tìm phương nẫu cả đầu. Bữa
tiếc Rô đàn không chịu xúm Hôm
buồn Chép lũ há thèm châu. Rằng
ai muốn dạ vương niềm tủi Chẳng
kẻ cầu tâm nhận múi sầu.
Nước
nhà chống dịch hẳn dài lâu Lắm chỗ vài nơi… vẫn khấn cầu. Chưa
hết khoanh vùng lo nhiễm bệnh Vẫn
còn lễ bái sợ gì đâu…!? Thương
người nhiệt huyết ngời tâm trí Trách
kẻ thờ ơ tịt óc đầu.
Lắng
nghe đài báo nhủ hàng ngày Cô-Vít
đương hành mấy tháng nay… Dặn
cháu khuyên con đừng tụ tập Ghé
hàng nhậu quán vội ngừng ngay. Tuổi
già lắm bệnh mình ngơi nghỉ Lớp
trẻ nhiều khi chúng đặt bày.
Quả
đất năm này dịch nhiễm lan Từ
bên xứ Vũ khởi lây tràn. Bao
người mạng hủy dù mong cứu Lắm
kẻ thân lìa dẫu được can. Hoãn
cuộc trà dư ngoài quán nổ Dừng
nơi tửu hậu giữa hiên bàn.
Thơ
thẩn cho vui có ngại gì Nhủ
lòng sớm tối bớt sân si. Ham
danh lắm lúc chân thành giả Hám
lợi nhiều khi bấc hóa chì. Kiết
cú cũng hàng nam tử hán Bọt
bèo vẫn hạng đấng tu mi.
Dân
nghèo đâu biết tiếng đi Tây Chẳng
phải ly thân buổi dịch này. Cậu
ấm nhà quan đang kiệt sức Cô
chiêu chú đại vẫn chờ bay… Ngày
đi mặt vểnh nhờ danh bố Lúc
họa chân run cậy tiếng
thầy.
Chính
phủ khuyên dân tự cách ly Vài
hôm đóng cửa cứ ngồi lỳ... Thương
nàng hội họp không ra ngõ Nhớ
ẻm tham quan chả muốn đi…! Lại
nghĩ nằm nhiều đau ngực ả Suy
tư thức lắm tức hông dì.
Cô-Vítgiờ đây vẫn lộng hành Toàn
cầu “nhiễm chéo” tạo lây nhanh. Xin
đừng vô cảm theo điều xấu Nhưng
chớ hoang mang mất sự lành. Tự
giác “cách ly” khai phát bệnh Sẵn
sàng “ra trận” nguyện ghi danh.
Tết
đến người xin chữ Thánh hiền Nhân
– Tài – Nghĩa – Đức hướng về Tiên. Quan
tham chỉ muốn ôm nhiều lộc Cán
đểu cầu mong đoạt lắm tiền. Bạc
giả dâng chùa mơ được chức Vàng
điêu lễ miếu thích thêm quyền.
Ai
về vùng đất đỏ Miền Đông Nhắn
gửi giùm ta chút nỗi lòng. Nhớ
lắm Vũng Tàu đêm nguyệt bạch Thương
nhiều Bà Rịa sáng mây hồng. Quê
hương thuở trước ngời trang sử Đất
nước muôn sau rạng giống giòng.
Nghiêng
chiều nhạn lướt khoảng trời xa Giữa
cảnh mờ loang bóng nhạt tà. Những
giọt sương mềm mơn cỏ lá Bên
triền dốc thoải chạnh hồn ta. Đau
lòng chốn cũ phơi miền lạ Nhớ
ngõ đường xưa để mộng nhòa.
Hiếu
trung vạn thuở mãi còn đây Cắt
thịt nuôi vua nghĩa trượng đầy. Tiết
tháo tiền nhân nặng tựa núi Tâm
tình hậu thế nhẹ tày mây. Luân
thường mỏng mảnh làn sương mỏng Đạo
lý chênh chao chiếc lá gầy.
Nay
về Phú Thọ ngã ba sông Mảnh
đất quê ta giống Lạc Hồng. Vạn
kiếp lưu truyền ân Quốc Tổ Muôn
đời nhớ mãi nghĩa cha ông. Mây
sà nắng trải vờn trên núi Gió
thoảng mưa bay vãi giữa đồng.
Lời
Hy-pô-rát(*) vẳng bên tai Chống
dịch lâu nay những miệt mài. Dẫu
mấy hiểm nguy tâm vẫn sáng Dù
bao khó nhọc đức không phai. Đường
trần hoan hỷ vang câu hát Nẻo
thế an nhiên nhộn gót hài.
Lòng
êm ấm bữa nhà sang cảnh Mắt
thỏa thê hồi phận trỗi hương. Rõ
thấy hồn tươi ngày phận khởi Còn
nghe dạ đã lúc duyên hường. Hai
làn má ửng khoe niềm sướng Một
nét môi hồng bỏ chuỗi vương.