Làm
thơ tôi nháp ở trang phê(fb) Vì
vậy đôi khi luật trái dề. Chú
bác cảm thông mong bỏ nhé Bà
con hiểu thấu chớ cười chê. Ngày
đêm câu chữ cần nghiêm chỉnh Hôm
sớm văn chương phải giữ lề.
Tổ
quốc tôi – nơi
chốn trở về Bao
niềm nhân ái những đam mê. Anh
dìu người bệnh không quan ngại Chị
ẵm em thơ cũng chẳng nề. Tỏ
tấm lòng nồng nàn nghĩa khí Đượm
tình dân ấm áp hương quê.
Nghe
lời Chính phủ mớiban ra Tự
nguyện cách ly quyết ở
nhà. Phòng tránh Cô-Na đừngghé lại Ngănngừa
Cô-Vítgiảm
đi xa. Hàng
ngày dõi mạng chờ tin tức Sớm
tối lên phâytiếp bạn già.
Tiếng
gọi non sông vọng khắp miền Đồng
lòng chống dịch sớm bình yên. Tinh
thần cả nước chung tay khẩn Vật
chất toàn dân gắng sức liền. “Hội
nghị Diên Hồng” ngời vạn thuở “Bình
Ngô Đại Cáo” sáng ngàn niên.
Cái
loài Cô-Vít oái oăm thay Sinh
giữa mùa thơ thế mới cay. Lục
bát tạm ngưng
ngày họp mặt Luật Đường cũng đến lúc chia tay. Giải
buồn ôm gối mà nghe chát Phòng
bệnh nằm nhà để vuốt phây.
Bàng
hoàng thế giới cảnh khôn lường Đại
dịch Cô-Vy khắp bốn
phương. Bộ
đội, công an lòng quả cảm, Thanh
niên, bác sĩ dạ phi thường. Kiều
bào săn sóc tình trân
quý, Thực
khách chăm nom nghĩa mến thương…
Xuân
về đã hẹn đến Hồ Mây Vượt
dốc băng qua thác nước đầy. Mình
lại vườn yêu, lên núi yến Bạn
vào Phật tích, ghé vườn cây. Xa
nhau là bởi đương mùa dịch Vắng
đệ nên đành ở chốn này.
Hãy
ở trong nhà các bạn ơi! Chống
con Cô-Vít quyết không rời Khẩu
trang che miệng đừng coi nhẹ Cổ
họng giữ mình chớ được ngơi. Núp hẳn trong nhà luôn nhớ tiếng Không
ra ngoài ngõ phải nghe lời.
Quốc
giỗ năm nay chẳng thể về Đang
mùa đại dịch khắp làng quê. Niềm
tin trí nguyện miền linh địa Ước
vọng tâm nguyên chốn bộn bề. Đất
Tổ ngàn năm bền nghĩa cả Trời
Nam muôn thuở vững câu thề.
Đúng
vào ngày Cá – thật
vô duyên Đã
tránh mà rồi vẫn gặp điên. Lý
lẽ than ôi thêm chuốc bực Phân
bua chết nỗi
chỉ mua phiền. Trời
cao lại lỡ đùa câu chữ Đất
thẳm sao còn giỡn bút nghiên.
Vé
số “tạm dừng” ông ở đâu? Bởi
Cô-Vít độc nó gây sầu. Ngày
ra rạc cẳng trên đường phố Tối
đến nương thân cạnh bến tầu. Vốn
lớn lãi ròng – bòn sức mọn Cò
con mót bữa – hiểu “vô
cầu”.
Anh
đã đi rồi! Đi thật xa... Trở
về “Cát bụi” chốn Ta Bà. “Nối
vòng tay lớn” tình
lưu luyến “Một
cõi đi về” ý thiết tha. “Đại
bác ru đêm” chừ lặng ngắt “Ca
dao của Mẹ” mãi thăng hoa.
Sáu
bảy xuân rồi vẫn thích
đi Mát-xa, thẩm mỹ cứ luân kỳ. Nhà
hàng ngốn bạc tuần hơn tỷ Đặc
sản ăn vàng bữa mấy ly. Lắm
tối vũ trường vung sức phỉ Bao
ngày khách sạn quẳng tiền chi.