Sốt
rét mưa rừng chân bước di Cọ
xanh quê Mẹ vẫn thầm thì… Bị
thương nằm xuống trao cờ hiệu Còn
sống vượt lên cắm quốc kỳ. Xuân Lộc, Đồng Dù,... quân xốc tới... Bảy Hiền, Rạch Chiếc,... bạn ra đi.(*)
Dán cổng nhà Giám
đốc CDC Hà Nội, Nguyễn Nhật Cảm.
Bất
nhân vô cảm trước niềm đau Bất
tín quay lưng phản tuyến đầu. Bất
nghĩa luân thường nào biết xấu Bất
trung tàn nhẫn mải tranh nhau. Bất
an nhà đá ưu phiền… náu Bất
hiếu mẹ cha bội ước… nhàu.
Tưng
bừng cả nước rợp cờ hoa Khắp
chốn làng quê đến mọi nhà. Nhộn
nhịp hân hoan vào mở hội Rộn
ràng hồ hởi đến cùng ca. Mừng
ngày chiến thắng...Ôi
vui quá! Đón
buổi mừng công...Bỗng
lệ nhòa.
Áo
trắng phượng hồng thuở đón đưa Tháng
năm để nhớ mãi...nhưvừa... Nẻo
đời lạc bước miền quê cũ Tấc
dạ in hình bóng dáng xưa. Đâu
nhỉ một thời vui sắc nắng Còn
đây mấy độ xót làn mưa.
Nhấp
ngụm tình say thiếp hỏi chàng Xem
còn nhớ buổi lúc thu sang. Vầng
trăng gác đợi ngoài song gấm Hũ
rượu nghiêng chờ dưới cửa ngang. Để
tiếng yêu thương làm điệu nhạc Cho
lời tình tứ kết thành trang.
Mưa
về giăng cả một mùa khan Cả
nắng chang chang với gió khàn. Khi
trước ao hồ còn cạn kiệt Mà
nay sông suối cũng tràn lan. Đường
thôn lối phố màu biêng biếc Đỉnh
núi bờ khe cảnh ngút ngàn.
Tham
lam xếpbự nhảy vô lò Thua
cả thằng Bờm đổi quạt
mo. Chẳng
hám gia tài giàu của cải Không
thèm vật báu lắm trâu bò. Phú
ông vừa bảo
hòn xôi nếp Đứa nhỏ trao ngay cái quạt mo.
Kỷ niệm 54 năm Chiến thắng Tầm Pó (Châu Đức) 10/4/1966–
10/4/2020.
Tầm Pó năm nào suối nước sâu Viễn chinh “Anh cả đỏ” thua nhàu. Quân ta ào ạt xung phong... Tiến! Kẻ địch hoảng hồn tháo chạy... Mau! Hỏa lực tuy nhiều nhưng bất lực Cái đầu quyết thắng vẫn đương đầu.
Ngượcchùa Yên Tử bớt gian nan Bởi
sẵn cáp treo vượt dốc ngàn. Lướt
gió vi vu làn gió thổi Lùa mây xào xạc áng mây tan. Lúc lên khép lại đùa vui vẻ Lần xuống cời ra mỉm
chứa chan.
Lịch
sử lưu danh tự thuở nay Thời
nao cũng có lắm anh tài. Thoát
Hoan xếp giáo chui trong ống Tô
Định buông gươm dưới gót hài. Lê
Lợi nằm gai giành độc lập Quang
Trung thần tốc đuổi lang sài.
Thế
sự bao phen luống nghẹn ngào Vô
tình lời ác hóa thành dao. Thơ
che uẩn khúc ghim sầu trỗi Bút
ứa niềm riêng nín mực trào. Những
tiếng thề xưa giờ buốt lạnh Bao
điều ước cũ bỗng chênh chao.
Sao
nỡ mưa giông với gió gào Cho
thuyền nghiêng ngả sóng xôn xao. Chênh
vênh núi dựng lòng ngơ ngất Lờ
lững sông trôi nước dạt dào. Dòng
chảy về đâu buồn biết mấy Tình
si còn đó lỡ là bao.