Ngàn năm đá núi vẫn trơ gan Để khách dương gian phải ngỡ ngàng. Hạ tới âm thầm phơi nắng lửa Đông về lặng lẽ đắm băng chan. Rêu phong suốt kiếp lòng không đổi Nước xối quanh năm dạ chẳng màng. Găm chặt muôn điều trong tịch lặng Nỗi sầu nhân thế biết bao tan.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét