Trở
lại miền xưa thắm nét son Trăng
xưa nay đã khuyết hay tròn? Dạt
dào đầu sóng đang ngà ngọc Phơi
phới sườn đồi vẫn sắt son. Dê
hấp, bò thui, chim nướng chả,... Nghêu
xào, ghẹ luộc, mực chiên giòn,...
Sướng
khổ âu là cũng tại tâm Vì
sa cám dỗ vướng mê lầm. Kim
tiền lấp mặt, tình chưa đủ Đạo
lý vun đời, nghĩa lại thâm. Dưới
núi trăng non vừa ló dạng Ngoài
hiên cỏ dại đã nhô mầm.
Về
thăm Thành Cổ, mới lần qua Quảng
Trị một thời khó thể nhòa Đạn
rú ngày đêm nào được nghỉ Bom
gầm hôm sớm chẳng an hòa. Chiều
đông lạnh buốt gai đồn giặc Sáng
hạ nắng nung rụi chốt ta.
Miền
Trung dằng dặc thắt lưng ong Hàm
Thuận Nam đây lắm lối vòng. Xe
cộ dập dìu đoàn xích thố Nương
vườn đầy rẫy quả thanh long. Cuộc
đời gắn bó bao thua được Thời
vụ đợi chờ mãi khó xong.
Từ ấy sông em sóng ngập lòng Huế ơi! Chừ rứa còn buồn không? Trong ni đông tiễn hoen chiều tím Ngoài nớ sương phai nhạt má hồng. Thương chuyến đò duyên chừng dỗi hẹn Xót tình thơ mộng cứ thầm mong.
Ngồi
buồn ngẫm giáo dục hôm nay Thời
đại thông tin “bốn chấm” này. Điểm
“một” bút phê thành “chín” phẩy Dốt
“không” bao đỗ hóa mười “cây”. Con
nhà quan chức “tài” du học Cháu
chị nông dân “giỏi” vác cày!
Tham
quan du lịch đất Bình Châu Mới
đến, mưa to, ướt cả đầu. Lia
lịa chụp hình thêm mấy kiểu Say
sưa nâng cốc được vài chầu. Tò
mò luộc trứng sờ hơi nóng Xí
xửng tắm bùn lội khá lâu.
Phố
núi hè sang mảnh đất vàng Ngày
vui mở hội tiếng cười vang. Hai
dòng sông chảy quanh quanh đồi núi Mấy
chiếc cầu qua nối bản làng. Trăng
sáng gió vờn sao lấp lánh Nắng
rang chân bước vẻ thênh thang.
Chiến
tranh kết thúc đã bao năm Vẫn
chửa tìm ra chỗ bạn nằm!? Vết
sẹo thuở xưa còn nóng hổi Nấm
mồ ngày ấy vẫn xa xăm. Rừng
thiêng, suối cạn hay đâu đó? Xương
nát, tên còn mặc uất căm.
Gió
nổi ngàn phương nhớ một phương Biết
ai cùng cạn chén hồ trường. Phong
Kiều chuông thức niềm cô lữ Trương
Kế hồn tan dấu thịnh Đường! Đâu
tiếng quạ buồn trời dạ bạc? Đâu
thuyền khách cũ chốn đài sương?
Bởi
đâu lạc bước chốn phù sinh Vì
dệt mối duyên mộng hữu tình. Bởi
chữ đá vàng muôn thuở đợi Vì
câu son sắt một thời in. Bởi
thân tầm gửi nên phiền muộn Vì
kiếp dã tràng chẳng nhục vinh.
Năm
mươi sáu tuổi sống thanh bần Yên
trí một đời giữ chức dân. Mặc
xác nhân tâm hoài biến đổi Kệ
thây thế sự mãi xoay vần. Câu
thơ xướng họa yêu điều thiện Chén
rượu giao hòa trọng lẽ chân.
Ba
ba(*) năm trước ở trời Tây Lúc
đó mình sao trẻ thế này. Một
vợ, một con nhờ mẹ hĩm Ngàn
Ku, ngàn Rúp cậy bàn tay... Bây
giờ sáu chục thừa râu tóc Khi
đó ba mươi thiếu “ruộng cày”!