Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2019

Độc ẩm



Bên thềm đối ẩm một mình ta
Ngào ngạt hương sen quyện tách trà.
Cơn gió thoảng đưa mùi nguyệt quế
Giọt sương rơi đọng sắc sa la.
Chim lồng cá chậu không vương vấn
Gác ngọc lầu vàng chẳng thiết tha.

Thứ Ba, 30 tháng 4, 2019

Thư lính



Anh gửi thư về để đỡ mong
Ngày đêm nhung nhớ ủ trong lòng.
Vội vàng dăm chữ khi nằm động
Tranh thủ vài dòng lúc vượt sông.
Luyện tập leo đồi phơi nắng nóng
Hành quân lội suối tắm mưa giông.

Hạ khát

(Ngũ độ thanh; Lục thanh thủ; Ngũ thanh vận)



Kẻ cõng niềm thương tới gọi hè
Lưng đồi tiếng nhạc của bầy ve.
Ghì mu cánh nhỏ chim chờ bạn
Dõi nụ hồng thơm bướm thả bè.
Nắng vẫn phơi màu tươi vạt cải
Mây còn tỏa bóng rợp cành me.

Vào hạ



Hạ đến cho lòng bỗng tái tê
Làng xưa nắng trải bước sang hè.
Thương chùm mận chín, cô hàng xóm
Nhớ vị nhãn lồng, trái xứ quê.
Đã nhủ người xưa đâu ước hẹn
Còn vương nghĩa cũ tựa mang thề.

Viếng mộ Hàn Mặc Tử



Gành Ráng đường lên rợp bóng ngàn
Mộng Cầm đồi mỏi bước thênh thang.
Vần trêu nắng gội phai màu cũ
Gió khẽ ru mây níu hạ vàng.
Ray rứt hồn thơ dài sợi nhớ
Lạnh lùng bia mộ tím chiều hoang.

Chùm xướng họa: GIÀ...



Bài xướng:
Già…

Cố dấu làm chi cái tuổi già
Chỉnh trang chút xíu chẳng hương hoa.
Tóc đen đầu hói không che được
Da trắng má nhăn cũng nhẩm ra.
Môi đỏ chân chim còn nhúm lại
Lưng thon gối hạc cứ nhô tà.

Nhớ đồng đội



Thu về gió lạnh nhớ nôn nao
Đồng đội viếng thăm đất bạn Lào.
Một bó hương thơm bừng đỏ lửa
Ba vòng hoa trắng ánh vàng sao.
Nơi đây “sẻ đạn” tô duyên thắm
Chốn ấy “chia bom” nhuộm máu đào.

Thơ vui bình ảnh



Quả đu đủ

Một quả dài cong đã đến ngày
Nằm ườn ở đó thật buồn thay.
Trông hình ngạo nghễ như khoe vẻ
Ngắm mẽ nghênh ngang muốn tỏ bày.
Mấy chị vừa nom lòng đã muốn...
Vài cô chợt thấy dạ mong vày...

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2019

Chùm xướng họa: MỪNG NGÀY CHIẾN THẮNG 30-4



Bài xướng:
Bốn bốn mùa xuân

Bốn bốn mùa xuân đã toại lòng
Hai miền thống nhất vẹn non sông.
Hiền Lương mẹ đợi vơi niềm nhớ
Côn Đảo con về thỏa ước mong.
Hà Nội – Sài Gòn hoa lại thắm
Bạch Đằng – Bến nghé nước thêm trong.

Nghĩa sáng cơi

(Ngũ độ thanh)



Dõi buổi tan trường nhé phượng ơi!
Mùa thương rạng rỡ níu khung trời.
Khi luồng gió thoảng hoài ươm cội
Lúc mảnh sương tràn mãi lộng nơi.
Giữ để duyên tình dâng hạnh phúc
Giằng cho k niệm ghép hương đời.

Chơi Vọng Nguyệt cảm tác



Vọng Nguyệt êm đềm trải
Nghinh Phong khấp khởi chuyền.
Cờ tàn thu sĩ tượng
Cáo hết bỏ cung tên.
Dâu bể hun lòng sáng
Trần ai tỏ đức hiền.

Thuyền thơ



Bên song xao xuyến bóng trăng tà
Đã mấy hôm rồi em dỗi ta.
Lục bát ngả nghiêng sầu nét ngọc
Đường thi ngơ ngẩn nhớ cung ngà.
Cành sương khuya đọng xanh màu lá
Tia nắng mai vầy đượm sắc hoa.

Xướng họa: TRÚT PHIỀN



Bài xướng:
Trút phiền

Cũng muốn học đòi thói Trích Tiên(*)
Uống cho trời lệch, đất lăn chiêng.
Kiếm vui chẳng cứ chi nhiều bạc
Tìm sướng cần đâu phải lắm tiền.
Chữ nghĩa văn chương dường bất tận
Ân tình nghiên bút vốn vô biên.

Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2019

Yết hậu vui



Dặn rồi

Bảo rằng sóng biển bữa nay cao
Đi tắm rằng thì phải có phao.
Muốn uống nước no đây cho uống

Nó nựng...

(Thủ nhất tự; Nhị bát điệp)



rằng NỰNG chút để cho vui
cắn vành môi NỰNG chỗ cùi.
NỰNG ngõ người qua mới sợ
NỰNG cầu thang chạy nào lui.
Ngày dê NÓ NỰNG mông vờn bé
Ngả thộn ai mong NÓ NỰNG đùi.

Lẻ bóng



Giã biệt Đường thi mấy buổi rồi
Nay dường k niệm bỗng trào sôi.
Người xưa có kẻ đành xa mãi
Mộng cũ còn ai chẳng khứ hồi.
Bến hẹn trăng về tơ liễu rủ
Hoa tình thắm nụ gửi dòng trôi.

Thâm tình thi hữu



Núi Nhạn quê tôi khắc tuyệt vời
Trăng rằm đẫm sắc rải trùng khơi.
Đêm về đón khách cười đon đả
Sáng lại chia tay thấy rã rời.
Bà Rịa vần thơ ngời khắp chốn
Phú Yên điệu nhạc thắm vang trời.

Thẹn bước nàng



Gành Đá Đĩa trưa lộng gió ngàn
Tiết trời nuối hạ giục mùa sang.
Trèo lên dốc thẳm bàn chân mỏi
Ngoảnh lại biển xanh đợt sóng tràn.
Cố giấu tình thơ trên đỉnh nhớ
Thầm trao nợ bút giữa chiều loang.

Đáp tạ tri âm



Đường sá xa xôi lắm nhọc nhằn
Cảm ơn thi hữu ghé nhà Văn.
Cành xuân còn đọng hương tiêng tiếc
Nhà mới râm ran chủ đãi đằng.

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2019

Bút cạn lời

Cảm tác khi thấy tấm hình mẹ con quá tang thương trong chiến tranh Việt Nam.



Muốn viết dường như bút cạn lời
Kinh hoàng chi bấy... Việt Nam ơi.!
Mẹ vừa ngã xuống nguồn sinh tắt
Con vẫn trườn lên sự sống khơi.
Đau khổ chớ cho là tại đất
Chiến tranh đâu phải bởi do trời.